MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 75

một anh thợ hàn vừa hoàn thành nhiệm vụ, anh dùng giấy vệ sinh chùi mặt và
hỉ mũi thật manh. Anh thở hắt ra. Nhưng chưa phải là đã xong, cứ một lần
quặn bụng, anh lại phải nôn ít nhất là hai lần. Luôn luôn như vậy. Và anh muốn
nôn ra được lần thứ hai cho nhẹ bụng, anh phải dùng ngón tay móc họng. Điểu
lại thở dài âu lo, cúi thấp đầu xuống, mặt bên trong bồn cầu giờ đâu nhớp
nhúa, trông thật thảm hại. Điểu nhắm mắt lại với vẻ kinh tởm cực độ, đưa tay
sờ soạng trên đầu mình, tìm dây kéo nước. Dòng nước ào xuống như lũ phả hơi
mát lạnh cuốn qua đầu Điểu. Khi mở mắt ra, anh thấy cái cổ họng trắng toát
kia lại há ra nhìn anh như trước. Điểu thọc ngón tay vào cổ họng ti tiện đỏ ửng
của mình để bắt nó phải nôn. Tiếng rên rỉ và những giọt nước mắt vô nghĩa,
những tia chớp quay cuồng trong đầu, dòng nước mũi lòng thòng cứ tuôn ra.
Xong xuôi, anh vừa chùi miệng vừa chùi những ngón tay bẩn và hai gò má lem
luốc mắt rồi lại sụp xuống bồn cầu. Có phải tất cả điều này ít nhất mang ý
nghĩa đến bù một phần cho nỗi đau đớn của đứa bé? Điểu tự hỏi nhưng rồi lại
đỏ mặt lên vì thái độ vô liêm sỉ của mình.

Tôi không thể tự cho mình khuây khỏa với sự đền bù giả tạo này, dù là một

mảy may trong trí. Điểu tự khuyên mình như một nhà đạo đức chân chính. Dầu
sao sau khi nôn ra được, người nhẹ nhõm và bụng êm, dẫu không kéo dài, cũng
giúp cho Điểu thấy dễ chịu chút ít kể từ lúc anh mở mắt ra. Hôm nay anh phải
lên lớp, và còn những thủ tục phải hoàn tất ở bệnh viện cho đứa con mà có thể
giờ này đã chết rồi! Điểu phải liên hệ với mẹ vợ để biết về cái chết của đứa con
và phải bàn với bà chuyện báo tin cho vợ anh. Thật là một thời gian biểu khủng
khiếp. Và tôi lại ở đây, trong phòng tắm của người tình, gục đầu vào cái bồn vệ
sinh trong tình trạng mê mụ với tất cả sức mạnh bị nôn hết ra ngoài. Thật trái
khoáy. Điểu không còn sợ sệt gì nữa, thực tế, những giờ khắc bất lực và hoàn
toàn vô trách nhiệm đã tạo cho anh hương vị ngọt ngào của sự tự cứu rồi. Điểu
ngã quỵ xuống sàn nhà, chỉ còn biết đến nỗi nhức nhối trong mũi và cổ họng,
trông anh cũng chẳng khác gì đứa bé đang trên bờ vực của cái chết. Thái độ
khác biệt duy nhất là tôi không gào toáng lên như đứa bé. Nhưng không phải vì
thế mà hành vi của tôi tránh được bội phần ô nhục hơn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.