MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 77

giải nghệ,” Điểu cố pha trò bằng cách lên giọng than van, nhưng lại kết thúc
câu nói với nét mặt đăm chiêu, cay đắng.

“Sao anh không thử lại xem?”

“Anh không thể say sưa trong ngày hôm nay.”

“Nước chanh sẽ giúp anh tỉnh táo lại đấy, có vài trái chanh trong bếp.

Điểu ngoan ngoãn nhìn vào bếp. Nhờ ánh đèn từ trường Flemish rọi qua ô

cửa kính mờ, Điểu thấy trong cái rổ có một mớ chanh non khiến cái bao tử yếu
đuối của anh cồn cào ngay lập tức.

“Em vẫn thường mua nhiều chanh như thế này ư?”

“Cái đó còn tùy,” Himiko trả lời bằng một thái độ hờ hững đáng kinh sợ,

như thể nàng đang cố gây ấn tượng khó chịu lên câu hỏi của Điểu. Điểu liến
láu trở lại: “Em về lúc nào vậy? Có lái xe chạy long nhong cho tới rạng sáng
không?” Thay vì trả lời, Himiko chỉ chòng chọc nhìn anh một cách chế nhạo,
vì thế Điểu phải vội vàng nói thêm như cốt để báo cáo: “Lúc nửa đêm có hai
người bạn em đến đây. Một người có vẻ trai tơ còn người kia là một vị trung
niên có cái đầu tròn như quả trứng. Anh đứng sau bức màn cửa nhìn gã nhưng
không chào.”

“Chào ư? Dĩ nhiên anh không cần phải làm như thế.” Himiko vẫn nằm yên

như chết và nói. Điểu lấy chiếc đồng hồ đeo tay trong túi chiếc áo khoác ra
xem giờ – chín giờ sáng rồi. Buổi lên lớp của anh bắt đầu vào lúc 10 giờ. Anh
thầy nào đủ dũng cảm nằm nhà mà không báo cáo cho văn phòng biết hoặc đi
dạy trễ thì anh ta quả là một đấng trượng phu. Điểu thì không dũng cảm đến
thế và cũng không quá thiếu khôn ngoan. Anh thắt cà vạt bằng xúc giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.