MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 8

MỘT

B

uổi trưa miền nhiệt đới, trời nắng chói chang và oi bức vô cùng.

Trên mặt biển Nam Hải, chiếc thương thuyền Avignon của Pháp rời bến
Hồng Kông từ hai ngày qua đang lặng lờ nhả bọt trắng xóa, xuôi dòng
tiến xuống miền Nam, mang theo dưới boong tàu chật hẹp ba trăm
người dân phu Trung Hoa.

Trên boong tàu, trước mặt các dãy hành lang hạng nhất sang trọng

với các vọi che nắng màu xanh rực rỡ phơi mình trong gió biển.
Thượng nghị sĩ Nathaniel Sherman nằm dài trên chiếc ghế vải, hai chân
bỏ chéo hững hờ. Với vóc dáng cao lớn, đẫy đà và khuôn mặt bạnh của
lớp tuổi bốn mươi, thượng nghị sĩ Sherman có vẻ rất tự mãn của một
người từng tự tạo được cho mình một chỗ đứng đầy danh vọng trong xã
hội. Mái tóc ông để dài, chải rẽ ngôi giữa đỉnh đầu, trên miệng còn để
một chòm râu được cắt tỉa thật đúng thời trang, và mặc dù lúc này
thượng nghị sĩ Sherman không còn vận chiếc áo vest màu trắng nữa, y
phục còn lại trên người của ông vẫn còn cho người ta thấy cách phục
sức của ông rất hòa hợp với cung cách của người dân miền Virginia
chính thống với chiếc cà vạt màu hạt dẻ có gắn một cây kim găm nạm
hột xoàn nhỏ ở giữa. Thượng nghị sĩ Sherman bỗng vụt ngồi dậy với
phong thái kiêu hãnh của một người miền Nam Hoa Kỳ khi ông thấy
một sĩ quan trẻ trong bộ đồng phục trắng toát, trên tay mang một khay
đựng nước giải khát từ đàng xa đang tiến lại nơi ông cùng vợ và các
con mình đang nằm hóng mát trên bong tàu. Thượng nghị sĩ Sherman
ngồi hẳn lên, cất tiếng đẩy đưa, miệng điểm một nụ cười biết ơn.

— Đã bận rộn như thế này mà các ông còn lo cho chúng tôi chu đáo

quá.

Viên sĩ quan trẻ người Pháp từ tốn lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.