MỘT NỬA ĐẠI ĐỘI - Trang 130

MỘT NỬA ĐẠI ĐỘI

Đỗ Kim Cuông

www.dtv-ebook.com

Chương 17

Thùy nằm ngửa. Cô biết mình đang chết dần. Cây xà ngang đè lên

ngực. Cô mở to đôi mắt. Màu khói đen thuốc súng đã tan đi để lộ ra trên
đầu cô một mảng trời xanh có những tảng mây ngũ sắc. Một đàn cò bay
quanh qua vòm trời ấy. Đôi cánh của chúng mới mềm mại làm sao, trắng
làm sao. Cô vẫn còn cảm nhận được thế giới này bằng đôi mắt và một tư
duy minh mẫn, trong suốt như nước suối. Cũng trên cái vòm trời nhỏ bé ấy,
cô thấy gương mặt của chú Thọ, của anh Để, của Cường, của Ngọc Anh,
của Hạnh lần lượt trôi qua, cuối cùng là gương mặt của Hồng dừng lại.

“Anh Hồng, em đang xa anh đây... Răng anh lại cười với em? Da thịt

em đang bị nung nóng. Nóng đỏ lên. Nóng nhất là ở gan bàn chân. Và ở
chỗ này này. - Cô muốn giơ tay để lên ngực nhưng đôi tay của cô bị kẹp
cứng lại. - Anh yêu ơi! Em chẳng còn bao giờ được ngồi ghi vào cuốn sổ
bìa xanh những điều em muốn nói với anh. Sẽ chẳng bao giờ được anh cầm
lấy bàn tay nhỏ nhắn của em. Hai cánh tay em đang bị họ chặt ra từng khúc
đây nè. Em đau, đau lắm...

Răng sao anh đứng đó mà cười với em? Đêm qua các anh lên núi có

lọt không? Gần hết đêm em nằm nghe có tiếng súng nào dội về bất chợt.
Trông dáng anh đi sau cùng, gùi gạo đeo trĩu nặng, anh còn ngoảnh lại nhìn
em một lần nữa rồi mới chịu đi khuất vào rặng tre xanh làng Văn Xá.
Không kìm được, em bật khóc. Con Hạnh cằn nhằn em. Mặc nó! Em cứ
khóc. Em thương anh và thương bộ đội. Em ao ước được đổi lấy sự vất vả,
cực khổ của các anh. Em thương cho tình yêu của mình. Anh gần gũi đấy
mà cũng thực xa xôi. Anh vừa ở bên em đó, rồi anh lại bỏ mặc một mình
em bơ vơ. Có anh, em thấy mình trở nên bé bỏng dại khờ. Các cô gái huyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.