MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 11

Tôi chợt ý thức được, bốn con vịt to vứa nhín thấy kia, chính là lũ vịt mà
chúng tôi đã đánh mất. Bốn chú vịt con này là hình bóng thờI non tơ của
chúng.

Thời khắc đang trôi ngược trở lại. Vậy liệu tôi có thể trở lại thời kỳ ấy
chăng dẫu chỉ là trong mộng?
Thế là tôi bèn sải tay bơi ngược dòng thời gian, tìm lại bóng dáng đã mất.

Nhưng giấc mơ của tôi lần nào cũng tớI đây là bị ngắt quãng, tiếp theo sau
đó là một mớ cảm giác mơ hồ, mờ ảo, mù mịt, là giấc mơ trong giấc mơ.
Nhưng tôi lại tỉnh táo ý thức được rằng cảm giác mơ hồ mờ ảo, mù mịt ấy
mới là cái chìm nổi bập bềnh của cuộc đời đích thực. Ý nghĩa và lẽ vĩnh
hằng của cuộc đời đều nằm trong đám mơ hồ, mờ ảo ấy.

Mặt trời lại đã mọc lên và con thiêu thân không biết đã bay đi đằng nào,
không biết có còn sống không. Lúc ấy, tôi nghĩ tại sao tôi không dùng ngòi
bút để bổ sung và nối tiếp giấc mơ kia? Ghi chép lại một cách chân thực,
thẳng thắn, mạch lạc, rõ ràng cái quá khứ đã mất đi? Chẳng có gì đáng phải
cảm thấy hổ thẹn ân hận, chẳng có gì cảm thấy nhục nhã, làm sao lại có thể
đem đạo đức trong quan niệm mà phán đoán và đánh giá cảm giác của cuộc
đời.Còn như lý trí ư? Aristote đã từng nói <<phàm những gì chưa từng có
trong cảm giác, tức là không tồn tại trong lý trí>>. Con thiêu thân chết đi,
sẽ chẳng ai chịu trách nhiệm về cuộc đời quá ngắn ngủI của nó, vậy thì ai
còn có quyền chê trách độ cong và đường bay của nó.

Mặt trời rọI thẳng vào tôi, tia nắng dường như xuyên thấu qua lồng ngực
tôi, và tôi dường như bồng bềnh trong ánh sáng vàng kim, rời khỏi cõi trần
thế ồn ào này rồi. Tôi lợi dụng ngay tâm trạng vừa có, một tâm trạng xuất
thế lâng lâng thanh thản, vội vã tung người vùng dậy, hăng hái cầm bút hối
hả viết thật nhanh.Tôi biết, nếu không thế thì chỉ một lát sau thôi, chưa
chừng tôi thay đổi ý định này mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.