MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 203

gian. Nơi đây đang nằm cạnh nhau hai con người sống nhưng đã chết rồi,
hoặc giả là hai cái xác chết đang còn sống.

Không có ý thức, không có lý tính, không cả thời gian và không gian,
không cả tương lai và quá khứ. Chỉ có hiện tại, chỉ có những cảm giác xoắn
xuýt vào nhau không sao phân biệt được. Không phải là tình cảm, mà là
cảm giác, cảm giác thuấn tuý do bản năng của thần kinh tiếp nhận mà thôi.
Thứ cảm giác biến hoá muôn màu trong chớp mắt…..
- Thôi! Cô đừng khóc nữa. Cô khóc nghe nẫu ruột lắm. Thôi vào đây mà
ngủ.
- Câu vừa rồi là anh tức khí nói dỗi đấy chứ? – Cô cẩn thận dò la ý tứ.
- Ừ! Con người mà lỵ, tất nhiên là phải có khí* chứ. Không có khí thì sống
làm sao được?.
Thần kinh đang run rẩy, như một chiếc mạng nhện trước gió hiu hiu. Cô cố
lấy hết cam đảm, dịu dàng bảo tôi:
- Ngay từ đầu chúng mình đã chẳng giao hẹn là không bới lại chuyện quá
khứ đó sao?
- Không bới lại chuyện quá khứ! – Tôi lại đùng đùng nổi đoá. Cái màng
nhện đã rách toang - Thế còn chuyện về sau? Cái chuyện sau ngày cười thì
sao? Bây giờ tôi mới hối hận là sao lúc đó tôi lại không xông vào khi cả hai
người….
- Đừng làm thế anh ơi! Anh đừng làm thế! – Cô sợ hãi bò dậy quỳ ở cuối
giường – Em đáng tội chết! Em hư đốn quá! Em chỉ trót dại một lần ấy
thôi. Em xin thành khẩn khai với anh như vậy. “ Thành khẩn được hưởng
khoan hồng, chống cự thì bị nghiêm trị ” mà anh, có được không anh?
- Hừm! Cô thì ngoài mấy câu đầu lưỡi của tù lao cải với nhân viên hỏi cung
ra, có nói được điều gì nên hồn.
Câu nói vô tình bất giác gợi nhớ về bao nhiêu là chuyện cũ, như từng pha,
từng pha trong một cuốn phim lại hiện ra trước mắt. Vốn dĩ chúng tôi cùng
ở một nơi mà đến đây. Tơ nhện khẽ phất phơ trước gió. Tôi rầu rĩ vỗ vào
gối.
- Thôi cô ngủ đi. Lúc ấy….tôi….tôi chỉ giận cô lẽ ra cô không nên…. với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.