lại. Matthew, Mark, Luke và Bing . Tôi ngả người lại trên cát, rên rỉ "Tại
sao?" Tại sao tôi phải coi chừng tụi nó.
Mẹ trả lời như thường :"Vì con là chị"
Tôi phải làm . Vì chúng là em tôi. 2 chị tôi đã từng coi chừng tôi. Còn cách
nào khác để tập làm bổn phận ? Còn cách nào khác để nhớ ơn cha mẹ ?
Matthew, Mark và Luke được 12, 10 và 9 tuổi, đủ lớn để chơi với nhau đủ
trò . Chúng đã chôn Luke trong cát đến tận cổ , chỉ lòi cái đầu ra ngoài.
Chúng đang xây 1 cái thành trên người Luke.
Nhưng Bing thì mới có 4 tuổi, dễ vui nhưng dễ chán và hay quậy quọ . Nó
bị 3 đứa anh đẩy ra vì sợ nó làm hư cái thành cát.
Vì vậy Bing đi lang thang trên bãi biển, khó chịu như ông hoàng đế bị truất
ngôi, lượm những hòn đá rồi ném vào biển . Tôi đi theo sau, cứ nghĩ rủi có
sóng tràn tới
thì chẳng biết làm gì . Thỉnh thoảng tôi gọi Bing, "Đừng có đi vô nước. Em
bị ướt chân đấy." Rồi tôi nghĩ sao mà tôi giống mẹ quá, luôn luôn lo sợ thái
quá trong lòng , nhưng ở ngoài mặt thì cứ nói những thứ nguy hiểm đâu
đâu (ướt chân!) . Sự lo lắng cứ bao lấy tôi giống như bức tường của cái
vòm dá . Rồi tôi tự trấn an là mọi chuyện đều đã được lo toan, coi như an
toàn.
Thật ra mẹ tôi có 1 điều dị đoan, đó là trẻ con luôn luôn có những nguy
hiểm rình rập tùy theo ngày trong năm, dựa theo ngày sinh âm lịch . Những
điều đó được giải thích trong cuốn "Nhị Thập Lục ác Môn" (26 cánh cửa
ác) . Trong đó, mỗi trang có vẽ 1 thứ nguy hiểm đang chờ đợi những đứa
trẻ thơ ngây. Trong góc trang có lời giải thích bằng tiếng Hoa. Vì tôi không
đọc được tiếng Hoa cho nên tôi đoán ý bằng cách nhìn hình.
Cũng hình 1 đứa bé đó trong mỗi bức vẽ : Leo lên cây bị gãy cành, đứng
gần 1 cánh cổng bị sụp, trợt té trong chậu tắm, bị chó tha đi, bị sét đánh .
Trong mỗi bức minh họa này có vẽ 1 người đứng mặc áo choàng thằn lằn .
Có nếp nhăn dài trên trán, cũng có thể là 2 cái sừng tròn . Trong 1 bức vẽ,
người đó đứng trên 1 cái cầu cong cong, cười ha hả nhìn đứa bé rơi khỏi
cầu, chân đang đạp trên không.
Tôi nghĩ chỉ 1 điều nguy hiểm xảy ra cho đứa bé cũng đủ lắm rồi. Và trong