MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 209

Tống Tiểu Hoa liếc trộm Lục Tử Kỳ, đuôi mày hếch nhẹ, khóe miệng

hơi cong lên không tỏ vẻ gì là buồn rầu mà còn như rất vui sướng, nghĩ kỹ
lại, chợt hiểu ra:

- Ồ, thiếp hiểu rồi. Chàng mang thiếp ra làm bia đỡ đạn, mượn thiếp

để gìn giữ thanh danh của chàng đúng không?

- Có vài điều ta không tiện nói ra, cũng có vài việc ta không tiện làm

rõ, vì thế hôm nay may mà có nàng. - Lục Tử Kỳ hơi khom người cho vừa
tầm ô mà Tống Tiểu Hoa đang vất vả kiễng chân lên cầm: - Nhưng nói đi
cũng phải nói lại, bia đỡ đạn là do nàng tự nhận chứ ta đâu có làm gì đâu.

- … Chàng đúng là đã được món hời lại còn giả vờ! Nếu thiếp không

xuất hiện thì chàng định cùng Công chúa thành đôi thành cặp đi gieo thị phi
khắp nơi chăng? Không sợ ảnh hưởng đến thanh danh Lục huyện lệnh của
chàng sao? Dù gì, Công chúa che giấu thân phận cũng chỉ coi như một cô
nương lai lịch không rõ ràng, còn chàng thì vừa… câu này nói làm sao nhỉ,
đúng rồi, “nhân sinh tiểu đăng khoa*”.

* Ở Trung Quốc, tại một số địa phương, “tiểu đăng khoa” để chỉ việc

cưới xin.

Tuy nàng kiên quyết phản đối chuyện năm thê bảy thiếp nhưng giờ

chưa phải là lúc thể hiện điều đó, nên nói năng cũng tử tế hơn. Vì hình như
thời phong kiến, “đố kỵ” cũng là một tội của nữ nhân, thê tử mẫu mực thì
phải mở lòng hoan nghênh thê thiếp của phu quân, thậm chí còn phải thay
phu quân tìm thê tìm thiếp…

Tuy Lục Tử Kỳ không đoán hết được tâm trạng ngổn ngang của nàng,

nhưng cũng nhìn ra một phần, đó là đang ghen… bèn nhịn cười không dám
bóc mẽ:

- Xe đến trước núi ắt có đường, việc gì cũng có cách giải quyết của nó,

đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.