MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 530

Tuy lông mày thanh tú như vẽ, thần thái nhàn nhã, thậm chí đến bộ

váy áo màu xanh nhạt và cả ánh mắt long lanh khi nhìn chàng cũng giống
với người trong mộng, người đã rời xa chàng đến bảy tám phần.

Nhưng, rốt cuộc vẫn không phải là nàng ấy.

Nữ tử kia cũng ngây người ra vì phản ứng “quá đà” của Tống Tiểu

Hoa, liền sau đó không nhịn được đưa ống tay áo lên che miệng cười.
Giọng cười trong vắt, thanh khiết như chú chim rừng vui vẻ tự do ca hát, tự
do bay nhảy.

- Tiểu Hàm, muội lại đùa nữa rồi. - Lục Tử Kỳ lắc đầu vờ trách, nhưng

không giấu nổi niềm vui trong giọng nói.

- Tỷ phu… Đúng rồi, muội có thể gọi huynh như vậy được không?

- Đương nhiên ta mãi mãi là tỷ phu của muội.

- Vậy được, tỷ phu, lâu rồi không gặp.

- Dễ đến bốn năm rồi còn gì? Nha đầu nhỏ bé năm nào giờ đã thành

một cô nương rồi.

- Đúng vậy, còn hai tháng nữa là muội xuất giá!

- Vậy có nghĩa là Tiểu Hàm sắp gả cho người ta rồi.

Trong lúc nói chuyện, nữ tử này từ từ ra khỏi vườn hoa, đứng lại,

giọng nói thanh vang lên xen chút xấu hổ:

- Tỷ phu, vừa gặp mặt đã trêu muội rồi, có phải vì bây giờ không còn

ai bênh muội nữa?

Dưới ánh nắng chiều tà, làn da trắng như tuyết kia phủ lên một lớp

màu hồng, trông càng e ấp, từng cử chỉ lời nói tiếng cười đều rất quyến rũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.