MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 533

Tống Tiểu Hoa chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ của thư phòng,

ngắm mặt trăng tròn như cái đĩa, đầu lắc lư:

- “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn

trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

Lục Tử Kỳ tự rót cho mình một ly trà, ngạc nhiên khó hiểu khi thấy

hành động “yêu văn thơ” chưa từng xảy ra bao giờ của Tống Tiểu Hoa:

- Đang yên đang lành sao tự nhiên lại ngâm thơ? Nhớ nhà rồi sao?

- Không phải. - Tống Tiểu Hoa chắp tay bước một bước, bộ mặt rất

nghiêm túc: - Chỉ là có cảm nhận mới về bài thơ này.

Lục Tử Kỳ nhướn mày, bưng trà lên nhấp một ngụm:

- Ồ? Mong được nghe tường tận.

Tống Tiểu Hoa hắng giọng, trầm bổng:

- Đầu giường có một nữ nhân tên là Minh Nguyệt đã trút bỏ hết xiêm

y, làm da trắng muốt trông giống như sương trắng trên mặt đất. Ngẩng lên
nhìn Minh Nguyệt xinh đẹp mê hoặc lòng người thấy trong lòng khó cưỡng
lại được, nhưng lại chợt cúi đầu nhớ đến người ấy ở chốn quê nhà. Thực ra,
ý của bài thơ này muốn nói đến tâm trạng mâu thuẫn giằng xé của một nam
nhân đứng trước sắc đẹp, muốn làm cái gì đó, nhưng lại cảm thấy có lỗi với
thê tử.

- Phìiii…

Lục Tử Kỳ phun ngụm trà trong miệng ra, ho sặc sụa.

Tống Tiểu Hoa vội vàng chạy đến vỗ lưng cho chàng, nhưng vẫn tiếp

tục vẻ mặt nghiêm túc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.