- Cậu yên chí , con xem Vi Bình như em ruột của con vậy.
- Vậy thì cậu yên tâm
- Vi Bình rất ngoan , nó rất cứng rắn và có lập trường cậu ạ , không dễ bị sa
ngã đâu.
Giọng ông Mẫn trầm xuống.
- Đời mà , ai lường trước được chữ ngờ đâu con , những gì mình muốn hầu
như không bao giờ được trọn vẹn.
- Dạ , con hiểu.
- Cậu chỉ mong Vi Bình mình sớm tìm được người vừa ý , dù sao nó cũng
đã lớn rồi , cứ như thế mãu thì không hay.
Thục Giao cười tươi :
- Điều nàu thì cậu khỏi cần lo . Vi Bình có nhiều đấng mày râu theo đuổi
lắm , nhưng hầu như chưa có ai lọt vào cặp mắt của nó.
- Nó có phước dữ vậy sao ?
- Trong chỗ làm của con Vi Bình là hoa khôi đó , chỉ có điều tài năng chưa
được phát triển mà thôi.
Khi hai người đã gần vào nhà , ông Mẫn kéo Thục Giao lại băng ghế đá gần
đấy . Vầng trăng đã từ từ xuất hiện trên bầu trời , gió thu vẫn nhè nhẹ lay
động giàn thiên lý trước sân nhà , đưa những mùi hương thoang thoảng thật
dễ chịu . Ông Mẫn nói khi cả hai cùng ngồi vào băng ghế.
- Thục Giao à ! Con ở thành phố hay cũng ở tỉnh lên như Vi Bình.
- Dạ con cũng là người ở tỉnh , nhưng có điều con đã lập nhiệp trên thành
phố cũng khá lâu . Nhưng con và Vi Bình có cuộc sống hoàn toàn đối lập
câu ạ.
- Nghĩa là… ?
Thục Giao không để ông Mẫn nói hết câu , nàng lặng lề kể lại đầu đuôi
cuộc sống của mình cho ông Mẫn nghe.
Nghe xong cuộc đời của Thục Giao , ông Mẫn có vẻ xúc động , giọng ông
bùi ngùi.
- Vậy thì hai chị em con ráng đùm bọc nhau mà sống , con phải cố gắng tìm
lại đứa em mình.
- Trời đất bao la con e rằng không có ngày đó cậu ơi.