MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 107

- Cậu yên chí , con xem Vi Bình như em ruột của con vậy.
- Vậy thì cậu yên tâm
- Vi Bình rất ngoan , nó rất cứng rắn và có lập trường cậu ạ , không dễ bị sa
ngã đâu.
Giọng ông Mẫn trầm xuống.
- Đời mà , ai lường trước được chữ ngờ đâu con , những gì mình muốn hầu
như không bao giờ được trọn vẹn.
- Dạ , con hiểu.
- Cậu chỉ mong Vi Bình mình sớm tìm được người vừa ý , dù sao nó cũng
đã lớn rồi , cứ như thế mãu thì không hay.
Thục Giao cười tươi :
- Điều nàu thì cậu khỏi cần lo . Vi Bình có nhiều đấng mày râu theo đuổi
lắm , nhưng hầu như chưa có ai lọt vào cặp mắt của nó.
- Nó có phước dữ vậy sao ?
- Trong chỗ làm của con Vi Bình là hoa khôi đó , chỉ có điều tài năng chưa
được phát triển mà thôi.
Khi hai người đã gần vào nhà , ông Mẫn kéo Thục Giao lại băng ghế đá gần
đấy . Vầng trăng đã từ từ xuất hiện trên bầu trời , gió thu vẫn nhè nhẹ lay
động giàn thiên lý trước sân nhà , đưa những mùi hương thoang thoảng thật
dễ chịu . Ông Mẫn nói khi cả hai cùng ngồi vào băng ghế.
- Thục Giao à ! Con ở thành phố hay cũng ở tỉnh lên như Vi Bình.
- Dạ con cũng là người ở tỉnh , nhưng có điều con đã lập nhiệp trên thành
phố cũng khá lâu . Nhưng con và Vi Bình có cuộc sống hoàn toàn đối lập
câu ạ.
- Nghĩa là… ?
Thục Giao không để ông Mẫn nói hết câu , nàng lặng lề kể lại đầu đuôi
cuộc sống của mình cho ông Mẫn nghe.
Nghe xong cuộc đời của Thục Giao , ông Mẫn có vẻ xúc động , giọng ông
bùi ngùi.
- Vậy thì hai chị em con ráng đùm bọc nhau mà sống , con phải cố gắng tìm
lại đứa em mình.
- Trời đất bao la con e rằng không có ngày đó cậu ơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.