MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 106

Vi Bình đưa bàn tay bé nhỏ lau lau giọt nước mắt của ông.
- Kìa , sao cậu lại khóc . Không phải cha mẹ đều nói khóc là thiếu dũng
cảm đó sao ?
Ông Mẫn đưa tay quệt khô những giọt nước mắt , cười giả lả.
- Đâu có , cậu mừng quá đấy thôi.
- Cậu đừng có xạo con hoài.
Liếc sang Thục Giao , ông Mẫn có vẻ thắc mắc.
- Còn cô này là…
- Dạ Thục Giao , chị ấy làm chung sở với con , chị ấy rất tốt với con.
Thục Giao nhẹ gật đầu chào ông Mẫn , miệng mỉm cười nói.
- Dạ , chào cậu , con đã từng nghe Vi Bình thường xuyên nhắc về cậu.
Ông Mẫn hai tay kéo Thục Giao và Vi Bình vào nhà , vừa đi ông vừa nói.
- Ồ , con đừng cò mà bênh vực cho nó đấy nhé . Trong lòng của nó còn có
ông Mẫn này sao , nếu nó nhớ cậu thì năm năm nay nó sẽ không để cậu
sống cô đơn buồn bã thế này.
Vi Bình nhéo vai ông Mẫn.
- Cậu đừng có ở đó mà nói xấu con đấy nhé , con dự tính khi làm ăn có số
tiền kha khá con sẽ về thăm cậu.
- Cậu vần con đem đồng tiền về hay sao , cậu có thể làm mứt dâu để nuôi
con mà.
Vi Bình trố mắt ngạc nhiên.
- Ồ , cậu còn làm mứt dâu hay sao ?
- Hừ , ngốc ạ , không làm ai nuôi cậu bây giờ , chả lẽ nhịn đói mà sống sao.
- Thôi không thèm nói chuyện với cậu nữa , con phải vào ăn mứt dâu đây.
Nói rồi nàng vụt bỏ chạy vào nhà , bỏ mặc ông Mẫn và Thục Giao.
Quay sang Thục Giao ông Mẫn lên tiếng.
- Thục Giao à !
- Dạ.
- Con Bình tính tình nó còn con nít lắm , lại hay kênh kiệu , làm cao , có gì
con ráng thay cậu chăm sóc cho nó . Từ khi mẹ nó qua đời , nó không được
ai chăm sóc , một mình bơ vơ lạc lõng giữa thành phố , cậu không yên lòng
tí nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.