MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 149

Duy Đạt mỉm cười , anh muốn nói cho cô biết chính lá anh đã để chiếc
nhẫn đó vào ổ bánh nhưng lại tôi . Bởi vì anh đã hứa với Thục Giao là phải
tuyệt đối giấu chuyện này nên anh bắt sang chuyện khác.
- Cô yêu anh ta lắm à ?
- Đương nhiên rồi.
- Anh ta làm nghề gì thế ?
- Ố , ông hơi tò mò đấy , ông đã vượt quá giới hạn của mình rồi . Người
yêu tôi mà tôi không yêu thì tôi yêu ai bây giờ . Và tôi cũng xin nói cho
ông biết rỏ là tôi sẽ lấy anh ta làm chồng đấy.
- Người tặng chiếc nhẫn bạc ấy à ?
- Phải.
Duy Đạt mỉm cười nói.
- Thôi tôi phải về , chúc cô đêm sinh nhật vui vẻ và đặt được hạnh phúc bên
người chồng tương lai.
Xong anh bước vội ra cửa , không quên quay đầu lại nói.
- À , nếu có dịp giới thiệu anh ta với tôi nhé . Tôi cũng muốn biết mặt
người đàn ông lịch lãm đó.
Vi Bình đỏ mặt . Đã lỡ đóng kịch thì phải đóng cho hết tuồng . Nàng tiễn
anh ra cửa và nói.
- Ồ , ông khỏi lo , trước sau gì thì ông cũng sẽ nhận thiệp hồng của tôi.
Khi Duy Đạt đi rồi Vi Bình mới thấy nhẹ cả người . Nàng không ngờ rằng
mình nói láo cũng tài tình như thế . Và điều quan trọng là phải tìm đâu ra
một người đàn ông để giới thiệu cho Duy Đạt đây . Mặc kệ , dù sao đã làm
cho hắn một phen tức tối là nàng cũng cảm thấy hả dạ lắm rồi.
Chuyện gì đến sẽ phải đến.
Thục Giao nẫy giờ đứng nghe mẩu đối thoại của hai người bây giờ mới lên
tiếng.
- Tại sao em lại lừa dối Duy Đạt ?
- Em thích thế mà.
- Chị cảm thấy Duy Đạt có lẽ không phải là một người xấu . Không hiểu
sao chị cảm thấy tội tội hắn ta.
- Sao hôm nay chị tốt với hắn thế , không phải chị đã từng khuyên em là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.