MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 130

Đống sắt vụn đang chìm xuống bỗng phát ra một tiếng “két” kịch liệt

rồi nằm vững trên bả vai anh. Anh đang dùng thân mình đỡ lấy buồng lái.

Những người xung quanh thấy vậy mà kinh hồn bạt vía. Vị cảnh sát

bên cạnh cũng thoáng run lên, lắp ba lắp bắp: “Tôi đi giúp một tay.”

Hứa Thấm mím môi, dứt khoát dời mắt, quay người đi về phía người

bị thương khác: Người thanh niên lái xe máy. Cậu ta đội mũ bảo hộ công
trường, hai mắt nhắm nghiền, đang nằm trên mặt đất. Hình như cậu ta đã
mất đi ý thức, nhưng tứ chi vẫn còn co giật như đang gặp phải ác mộng.

Cô đi đến bên cạnh cậu ta nhìn một lượt. Ngoại trừ vết thương ở đốt

ngón tay, trên người không còn ngoại thương rõ ràng nào khác. Cậu công
nhân bỗng rên rỉ khe khẽ, dường như đã mơ màng tỉnh lại nhưng mắt vẫn
không tài nào mở ra được.

Hứa Thấm hỏi: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Cậu công nhân nhắm mắt lẩm bẩm: “Bác sĩ, tôi bị hất bay xuống đất,

đầu đập phải…” Nói chưa dứt, cậu ta đã trợn ngược hai mắt, hoàn toàn
chìm vào hôn mê.

Hứa Thấm cởi mũ bảo hộ của cậu ta ra, phát hiện đã bị nứt vỡ. Kiểm

tra đầu thì không thấy ngoại thương, nhất thời không phán đoán được tình
huống của cậu ta như thế nào.

Tiểu Nam thu hồi máy đo huyết áp: “Huyết áp hơi cao.”

Hứa Thấm gật đầu: “Em và bác sĩ Lục đưa anh ta đến bệnh viện đi.”

“Vâng ạ.”

Lúc đưa cậu công nhân hôn mê lên băng ca, Hứa Thấm thoáng nhìn về

phía con sông. Cả người Tống Diệm đang gánh lấy chiếc xe. Cô không thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.