đúng. Chị lớn tuổi hơn cô ta, kinh nghiệm cũng nhiều hơn cô ta. Nhưng
đành chịu thôi, người ta có chống lưng mà.”
Chu Nhàn khinh thường cười nhạo, vừa nhanh chóng rửa tay vừa
mạnh miệng nói: “Muốn tìm quan hệ thì ai mà chẳng tìm được, quay trọng
là phải xem tìm được ai kìa! Vào được Bệnh viện số Ba này, có mấy người
không có gia thế và tiền bạc cơ chứ!”
Dương Tư Giai lắc đầu: “Ừm, nhưng bối cảnh của cô ta không phải
dạng vừa đâu. Em nghe nói cô ta vốn họ Mạnh, vì không muốn phô trương
nên mới đổi họ đấy!”
“Họ Mạnh ư?” Chu Nhàn chần chừ giây lát, dè dặt hỏi lại: “Con gái
của… Tham mưu trưởng sao?”
Dương Tư Giai nhún vai.
Chu Nhàn không nói tiếp nữa, hậm hực rửa tay, động tác mạnh bạo
như thể trút giận, rồi rút khăn giấy lau lấy lau để. Nhưng dù nín nhịn thế
nào vẫn không nuốt trôi được cơn giận này, cô ta ném thẳng khăn giấy vào
thùng rác: “Không muốn phô trương ấy hả? Nực cười! Không muốn phô
trương thì đừng có đi cửa sau. Có gan thì đừng cướp vị trí của người khác.
Tôi chịu đựng đủ rồi, sau này mà còn phải làm chung với cô ta nữa, tôi
sẽ…”
Chu Nhàn bỗng nghẹn lời khi thấy bóng người không biết xuất hiện từ
lúc nào. Hứa Thấm hai tay đút túi, tựa hờ vào cạnh cửa, đôi mắt đen láy
không chút gợn sóng, cứ thể lẳng lặng nhìn cô ta, hờ hững hỏi: “Không
muốn làm chung với tôi à? Có cần tôi giúp chị nói một tiếng với Viện
trưởng không?” Bởi vì mệt nhọc quá độ nên lúc này, giọng cô khản đặc.
Chu Nhàn mím môi nhìn cô, không nói được tiếng nào, chỉ có ánh mắt
bỗng trở nên khẩn trương, xấu hổ, hàm chứa ý cầu xin.