Ngày tựu trường, cả lớp túm năm tụm ba trò chuyện với nhau, ngoài
hành lang, vài nhóm học sinh đuổi bắt nô đùa. Tống Diệm cười đùa với bạn
hàng sau cùng. Vào một khoảnh khắc bất chợt nào đó, anh vô tình nhìn ra
cửa sổ, bắt gặp một nữ sinh lẻ loi đi qua. Cô ôm cặp, cúi đầu đi rất chậm.
Anh không thấy rõ mặt cô, chỉ cảm thấy bóng dáng gầy gò của cô lạc lõng,
bơ vơ đến lạ.
Có cậu bạn nói chuyện với anh, anh trả lời cậu ta, đến khi quay lại thì
cô gái kia đã mất hút.
Anh tiếp tục đùa giỡn với đám bạn. Bất chợt, có cô nhóc đối diện hất
cằm về phía sau anh, nói: "Ôi dào, cậu cản đường bạn học mới rồi."
Khi ấy, Tống Diệm đang ngồi trên bàn, chân gác qua một chiếc bàn
khác, ngăn mất lối đi. Anh vừa nói chuyện với bạn vừa nhảy xuống tránh
đường.
Cô gái ôm cặp kia sượt qua lồng ngực anh giữa lối đi chật hẹp.
Anh nhận ra cô, câu chuyện đang dở dang bị bỏ ngỏ, ánh mắt chỉ dõi
theo cô. Cô thấp hơn anh một cái đầu, lại gầy nhom, chỉ nhìn thấy mái tóc
dài màu nâu và ngón tay ôm chặt cặp sách hệt như ôm lấy chính mình,
bóng lưng vô cùng yếu ớt.
Tại giây phút không hề báo trước ấy, anh đột nhiên muốn bảo vệ cô,
nhưng không ngờ lại nhảy vào bẫy. Cô nào cần anh bảo vệ chứ!
Tống Diệm hút được nửa điếu thuốc thì điện thoại đổ chuông, hình
ành con phố Ngũ Phương nhiều năm về trước quay trở về hiện tại.
Là Địch Miểu. Tống Diệm vô thức cau mày. Theo lý, giờ này con bé
phải đến trường chuẩn bị vào học rồi mới đúng.
"A lô?"