MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 312

Hứa Thấm đứng ngây ra như phỗng hai giây, không biết tại sao anh lại

xuất hiện ở đây vào lúc này. Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh mặc quân
phục, đội mũ quân đội, thắt lưng bó chặt tôn lên bờ vai rộng và tấm lưng
thẳng. Người cao chân dài, tư thế hiên ngang, sừng sững hệt như thân cây
bạch dương.

Tống Diệm vốn đang nhìn nơi khác, như cảm nhận được gì đó, anh

dời mắt qua, nhìn về phía cô.

Cô mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật, mặc bộ đồ giải phẫu màu xanh

nhạt, chân mang giày lỗ màu xám, đầu vẫn còn đội mũ giải phẫu, giờ phút
này đang trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt ngây ngốc.

Cả người cô có thể hình dung bằng ba chữ bẩn, rối và tệ. Cực kỳ lôi

thôi lếch thếch!

Hứa Thấm bàng hoàng nhận ra, vội vã cởi mũ giải phẫu, mái tóc dài

đen nhánh lập tức buông xõa. Cô khẽ vuốt lại tóc, vô thức định tiến về phía
anh. Thân thể nghiêng về phía trước, còn chưa cất bước thì bỗng nhớ lại họ
đã nói sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, thế là vội ngừng bước, quay về
phía ngược lại. Nhưng vừa quay đi lại phát hiện phía đó là bức tường,
không có đường nào khác... đành phải ngoảnh lại đối mặt với anh.

Ánh mắt Tống Diệm trầm tĩnh, đứng phía xa nhìn một loạt hành động

rối rắm của cô.

Ánh mắt Hứa Thấm tránh né, kiên trì đi về phía anh, bước chân vội vã,

đi thẳng đến lối rẽ hành lang giữa hai người.

Khi sắp sửa vòng vào khúc cua, cửa thoát hiểm lại lần nữa đẩy ra, Phó

Chủ nhiệm Lưu - quản lý hậu cần bệnh viện - bước đến: "Xin lỗi, xin lỗi,
Đội trưởng Tống, đã để cậu chờ lâu. Cấp dưới của tôi sơ ý, làm lẫn lộn tài
liệu, cậu xem đi... ơ kìa, Tiểu Hứa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.