MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 454

chống trầm cảm. Anh nói khu chung cư này rất tốt, đúng là tốt thật.” Tống
Diệm ngẩng đầu, hất cằm, ra hiệu cho Mạnh Yến Thần nhìn lên tòa nhà cao
tầng lấp lánh ánh đèn. “Mạnh Yến Thần, anh ngẩng đầu nhìn thử đi. Anh
cảm thấy với tình trạng trước đó, đến khi nào cô ấy sẽ từ trên kia… nhảy
xuống?”

Gió đêm thổi nhè nhẹ mà sao lạnh buốt, thân thể Mạnh Yến Thần chao

đảo như không có lấy một điểm tựa, gương mặt anh tuấn mất đi huyết sắc,
chỉ còn lại biểu cảm thê lương, cả người như rơi xuống vựa sâu vạn trượng,
muôn kiếp bất phục.

Tống Diệm rất có chừng mực, không nói gì thêm. Điếu thuốc vừa tàn

hết, anh đứng thẳng dậy, bỏ lại một câu: “Cả nhà anh, không ai có tư cách
nói một chữ “xứng” kia với tôi.”

Anh vứt đầu lọc còn sót lại, quay người, đi thẳng vào tòa nhà. Ánh đèn

hành lang hắt lên người Tống Diệm, in hằn chiếc bóng thật dài trên mặt đất
rồi nhanh chóng tan biến.

Anh quay người rời đi, lúc bước xuống bậc thềm, cơ thể thoáng

nghiêng ngả.

Từng bước nặng trĩu cứ thế xa dần. Trên mặt đường xi măng lưu lại

vài giọt nước đọng, dường như là giọt nước mắt không muốn ai biết của
người nào đó vừa nhỏ xuống.

* * *

Nước trong ấm sôi sùng sục vang lên tiếng rít chói tai một lúc lâu Hứa

Thấm mới nhận ra. Cô vội vàng nhấc ấm, rót nước vào cốc thủy tinh rồi lại
đờ đẫn đứng đó, tự hỏi không biết hai người đàn ông dưới lầu đang thế nào.

Cô vô thức đưa tay đến lấy cốc nước, chạm phải thành cốc nóng hôi

hổi liền rụt ngón tay lại. Cô thổi ngón tay một lúc lâu vẫn thấy nóng rực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.