Tiểu Bắc vừa an ủi cô nàng vừa thở dài: “Chuyện tình của cậu, một
người là y tá, một người là lính cứu hỏa, đã gặp mặt thì ít xa cách thì nhiều,
còn luôn bị người ta mắng chửi, mức độ tàn khốc sánh ngang nhà của bác sĩ
và cảnh sát đấy! Nhưng vụ gây rối ở bệnh viện lần trước, có thấy cậu giận
đến vậy đâu?”
Tiểu Nam tức tối: “Mắng mình thì không sao, là mình thấy không
đáng thay cho Đồng Minh thôi...” Vừa nói cô ấy vừa khóc. “Cũng không
biết vụ nổ lần này là sao, chỉ sợ cuối cùng, trách nhiệm lại đổ vấy lên đầu
họ mà thôi, vừa bị thương lại vừa bị vu vạ...”
Hứa Thấm thản nhiên lên tiếng: “Cô để ý mấy lời trên mạng làm gì?
Chuyện này sẽ phát triển theo chiều hướng tốt. Đừng lo!”
Cô vừa dứt câu, mấy y tá đã trân trối nhìn nhau.
Tiểu Tây nhỏ giọng: “Bác sĩ Hứa mà lại biết an ủi người khác cơ á?
Mình không nghe lầm chứ?”
Hứa Thấm dặn dò: “Có thời gian ngồi đây tán gẫu thì nên tập trung
tinh thần vào công việc đi.”
“Vâng.” Mấy y tá đồng loạt trả lời.
Hứa Thấm tạm thời gạt vụ cháy qua một bên. Tống Diệm đã nói anh
sẽ xử lý tốt, sẽ không để cô thất vọng. Cô tin anh.
Hôm nay là thứ Sáu, ngày mai là thứ Bảy. Nhưng xảy ra việc lớn chắn
hẳn Tống Diệm sẽ không được nghĩ. Đợi mãi mơi đến cuối tuần, thế mà lại
không được gawoj nhau. Hứa Thấm đứng bên vòi nước rửa tay, thở dài tiếc
nuối.
Giờ này, đại sảnh cấp cứu không còn bận rộn như trước nữa, thậm chí
còn yên tĩnh hiếm hoi. Ánh nắng chiều soi vào từ cửa sổ, trải đầy sàn nhà.