Vì phòng cấp cứu quá yên lặng nên tiếng cãi vã phía trước trở nên rõ ràng,
đến từ phòng khám của tổ bác sĩ Đổng bên cạnh phòng cô.
Một giọng đàn ông đang gào to: “Cô làm bác sĩ thế nào vậy hả? Bây
giờ tôi rất đâu, cô kê thuốc pethidine1 cho tôi đi!”
Hứa Thấm đến gần, liêc vào phòng khám. Bóng lưng người đàn ông
gầy gò đang run lẩy bẩy: “Cô có kê hay không, hả?”
Bác sĩ Đổng là bác sĩ thực tâp mới chuyển đến, kinh nghiệm ít, da mặt
mỏng. Trước những bệnh nhâ mặt mày dữ tơn như thế này, cô ấy dù sợ hãi
nhưng vẫn kiên trì giải thích: “Tôi không thể kê tùy tiện được, còn chưa
biết anh mắc bệnh gì...”
“Tôi nói tôi bị đau đầu, cô nghe không hiểu à?” Người đàn ông kia
dường như đã mất khống chế, cảm xúc cực đoan, đập bàn: “Kê pethidine
cho tôi!”
Mấy bác sĩ, y tá nghe thấy tiếng ồn cũng tò mò hướng về phía này.
Hứa Thấm nheo mắt nhìn gã đàn ông đang cấu tiết kia, nói nỏ với một y tá:
“Có con nghiện đến đây gây chuyện, gọi bảo vệ đi.”
Y tá kia sửng sốt, vọi vàng chậy đi gọi người.
“Cho tôi pethidine!” Tên đàn ông gò thét, đập bàn lần nữa.
Bác sĩ Đổng mặt trắng bệch: “Anh bình tĩnh một chút! Tôi phải khám
xem anh mắc bệnh gì đã...”
“Cô có cho hay không?” Tên đàn ông đột ngột móc dao ra. Bác sĩ
Đổng hét lên sợ hã, vội lùi về sau, kề sát vào tủ, hai chân run lẩy bẩy.
Tên đàn ông mắt long sòng sọc, xông đến kéo ngăn tủ babnf làm việc
ra tìm kiêm, hồ sơ bệnh án bị ném hết ra ngoài. Hứa Thấm thấy y tá dẫn