MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 673

Ông nghĩ có lẽ mình già thật rồi. Già rồi nên nhát gan, lại tiếc rẻ

không muốn cho đi, cứ thế ôm rịt của cải của mình vào lòng, chỉ sợ người
khác cướp mất. Bởi vậy mà ông đã quên mất niềm vui và hạnh phúc khi
trao hết tất cả những gì bản thân có được cho người mình yêu vào cái thời
tuổi trẻ sôi nỗi là như thế nào.

Hứa Thấm dùng xong bữa ăn này với Mạnh Hoài Cẩn mà vẫn không

giải quyết được bất cứ điều gì. Trái lại lúc rời đi, Mạnh Hoài Cẩn có nói
nếu cô tạm thời không muốn về nhà gặp bố mẹ thì không về cũng được.
Ông còn nói thêm: “Bố mẹ hẹn con ra ngoài ăn cơm có được không?”

Hứa Thấm trầm mặc.

Mạnh Hoài Cẩn thở dài, biết là mọi chuyện không thể gấp gáp được,

khẽ vỗ vai cô dặn dò: “Có chuyện gì nhớ tìm bố mẹ.” Nói xong, ông mới
rời đi.

Trên đường xe cộ, người qua kẻ lại như nêm. Hứa Thấm đi bộ dọc

theo đường một lúc lâu, để gió lạnh thanh tẩy đầu óc. Ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, hiện giờ vẫn còn sáng sủa. Cô liền gọi cho Tống Diệm. Nghe thấy
tiếng chuông đổ, tâm trạng cô mới dần dần được thả lỏng.

“A lô, Hứa Thấm à?” Anh bắt máy gần như ngay lập tức, đầu bên kia

có tiếng gió thổi ào ạt.

“Anh đang ở đâu thế?” Giọng cô dịu dàng.

“Trong đội tạm thời có việc, anh phải về trước.” Anh hơi áy náy.

“Hôm nay không thể ở lại với em rồi.”

Cô sửng sốt, có phần hụt hẫng nhưng nhanh chóng bình thường trở lại,

khe khẽ dặn dò anh: “Vậy anh làm việc tốt nhé.”

“Đừng buồn.” Anh dỗ dành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.