MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 672

Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, muốn khuyên bảo đôi lời, nhưng cuối cùng

chỉ thốt ra câu hỏi: “Thấm Thấm, dù gì kết hôn cũng không thể không có
nhà gái, đúng không?”

Hứa Thấm khẽ cắn môi.

“Nếu sau này bị ức hiếp, phải về nhà tìm bố mẹ đấy.” Ông tiếp tục lấy

tình cảm gia đình ra làm chiêu bài dụ dỗ.

“Anh ấy sẽ không ức hiếp con đâu.” Cô quả quyết khẳng định.

Mạnh Hoài Cẩn định nói tiếp, nhưng khi thấy chiếc nhẫn trên tay Hứa

Thấm, ông không khỏi quan sát kỹ lưỡng hơn. Viên kim cương kia không
nhỏ, kiểu dáng kinh điển của cửa hàng trang sức nổi tiếng. E rằng thằng
nhóc kia đã dốc hết tất cả, thật sự không nỡ để con bé phải chịu một chút
tủi thân nào rồi.

Mạnh Hoài Cẩn như mất đi khả năng ngôn ngữ. Những năm qua, ông

sống an ổn trong cảnh giàu sang, gia đình hạnh phúc, con cái nghe lời. Ông
cũng nhận định mình rất tuân thủ quy tắc của gia đình. Người ông tiếp xúc
trong công việc, cuộc sống cũng tương tự, ngay cả đám nhân viên trẻ dưới
quyền của ông cũng phải tính toán kỹ lượng khi kết hôn. Bên anh ra xe, bên
tôi sửa nhà. Nhà em sính lễ, nhà tôi mới mua ba bộ trang sức bằng vàng.

Lúc nhà gái ra sính lễ, nghĩ tiền dùng vào việc mua nhà, không thể

mua xe, vì nhà sẽ tăng giá, còn xe sẽ rớt giá. Nhà trai thì sao, suy nghĩ đến
việc tốn nhiều tiền sửa sang nhà cửa, nên nhẫn kim cương mua nhỏ một
chút, sửa xong nhà mình còn ở được, kim cương lớn chỉ để đeo trên tay phụ
nữ thì có ích gì. Thời buổi này, ông hiếm thấy ai treo hết cả tấm lòng cho
người khác như thế. Nghe đã thấy nguy hiểm và ngốc nghếch, khiến cuộc
sống trở nên mạo hiểm và bất an. Nhưng vì sao tình cờ phát hiện đều này,
trong ông lại như sống lại luồng sức mạnh tuổi trẻ, như thể thật sự cảm
nhận được dòng máu nóng đang trào dâng, như được sống lại một lần nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.