MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 694

Tống Diệm hô hiệu lệnh chỉnh đốn hàng ngũ: “Nghiêm! Nghỉ!” Rồi

quay đầu lại nhìn Hứa Thấm, giọng ôn hòa hơn: “Điểm danh.”

Hứa Thấm: “Em á?”

“Thì em đấy.” Tống Diệm hất cầm về phía nhóm lính. “Làm quen một

chút.”

Cả đám thanh niên mắt sáng lấp lánh nhìn Hứa Thấm, cảm xúc buồn

bã vì nhóm Giang Nghị rời đi đã bị hòa tan bởi sự hiếu kỳ và thích thú khi
có chị dâu tham gia huấn luyện.

Hứa Thấm đỏ mặt nhìn danh sách trong tay, vuốt lại mái tóc bị gió

thổi rối bời, giọng không lớn lắm: “Dương Trì...”

“Có!” Giọng nối dõng dạc vang lên.

Hứa Thấm giật mình, khẽ liếc sang, ánh mắt giao nhau với Dương Trì.

Đôi mắt cậu ta cũng ánh lên nét cười. Hứa Thấm chợt thấy ấm áp thư thái,
cũng cười đáp lại. Lúc điểm anh đến người tiếp theo, giọng cô đã vang rõ
hơn, cũng cất cao hơn một chút: “Cát Nghị!”

“Có!”

Hứa Thấm nhìn về phía cậu ta, mỉm cười. Hôm nay, mỗi người lính

đều vô cùng phấn chấn, mong chờ đến lúc chị dâu đọc tên mình, dự tính khi
chị dâu cười với mình sẽ đáp lại bằng vẻ,ặt khí khái nhất.

Giọng cô càng lúc càng trong trẻo, Tống Diệm đứng một bên chắp tay

sau lưng, mỉm cười quan sát.

“Lý Thành!”

“Có!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.