MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 696

Hứa Thấm tiếp tục làm cô thư ký nhỏ, lúc thì cầm đồng hồ bấm giây

tính giwof, lúc thì cầm bảng thành tích ghi chép. Có phụ nữ tham dự, dù chỉ
là một dộng tác tay thôi, đám thanh niên cũng sục sôi nhiệt huyết, tranh
nhau phá kỷ lục ngày trước. Buổi huấn luyện trải qua trong lòng nhẹ nhõm
vui tươi, tiếng cười vang lên không ngớt.

Hứa Thấm cũng xem như được mở rộng tầm mắt, nhìn dáng vẻ hoạt

bát và tàn ngập hóoc môn nam tính của những người lính, cảm thấy thấu
hiểu đôi chút về cuộc sống quân nhân những năm qua của Tống Diệm.

Thời gian vùn vụt trôi qua, trời chiều đã ngả về tây. Đội ngũ giải tán,

mọi người nhiệt tình chào tạm biệt Hứa Thấm, trở về ký túc xã tắm rửa,
thay đồ. Tống Diệm nhớ Hứa Thấm muốn tham quan xe cứu hỏa, bàn cầm
theo chìa khóa, dẫn cô đến nhà để xe.

Xe cứu hỏa đã được rửa sách, đỗ bên trong chờ nhiệm vụ kế tiếp. Cô

vừa nhìn thấy nó đã mừng rỡ chạy đến, sờ mó hết nơi này đến nơi khác.
Chiếc xe màu đỏ không dính một hạt bụi, có thể thấy được gương mặt tươi
tắn của cô phản chiếu lên đó.

Cô di quanh xe một vòng. Thân xe to lớn, buồng lá i còn cao hơn cô

một đoạn, chỗ ngồi phía sau cũng rất rộng và khá phức tạp.

“Giống Transformars thật đấy!” Hứa Thấm cảm thán. “Xe của các anh

đẹp ghê! Xe cứu thương của bọn em đơn giản hơn nhìu, không có nhiều
máy móc như thế.”

Nghe vậy, Tống Diệm thầm cười cô trẻ con.

Cô chợt nhớ ra gì đó. “Lần trước, bệnh viện có người nhảy lầu, xe của

các anh cử đến phức tạp hơn chiếc xe này nhiều.”

Tống Diệm bật cười: “Đó là xe thang cứu hỏa, còn xe chở nước, xe

phun tuyết, xe phun bột dập cháy nữa, rất nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.