MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 697

“Xe cứu hỏa cũng chia thành nhiều loại vậy à?” Hứa Thấm được mở

mang kiến thức. “Giống bình chữa cháy vậy.”

Tống Diệm buồn cười. “Đây chỉ dành riêng cho cứu hỏa thôi. Xe cứu

hộ cũng có nhiều chủng loại lắm.”

“Đội anh có đủ à?”

“Không đủ. Chỉ có mấy chiếc thường dùng nhất và hai chiếc đặc thù

thôi. Thiếu thì qua Trung đội bên cạnh mượn. dù sao lúc có đám cháy, mấy
đội phải cùng nhau hành động mà.”

Tống Diệm mở cửa xe, gọi cô: “Lên xe thôi.”

Mắt Hứa Thấm sáng rỡ, cô vội vàng trèo lên. Tống Diệm nâng chân

cô, giúp cô leo lên thuận lợi.

Trong buồng lái rất rộng, trên bảng điều khiển có rất nhiều cần gạt và

nút ấn phức tạp. cô đưa tay sờ từng cái một, vô cùng thích thú: “Anh biết
lái xe cứu hỏa không?”

“Nói nhảm.” Anh bĩu môi với cô.

Cô kề mặt sát vào bảng điều khiển, nghiêm túc nghiên cứu các nút, vô

thức nói: “Thật ra thì có một khoảng thời gian, em vừa nhìn thấy màu đỏ đã
nhớ đến anh. Lúc chưa quay lại với nhau ấy. Trên đời này có rất nhiều thứ
màu đỏ, ví dụ như đèn giao thông, hộp chữa cháy…Không biết tại sao em
lại thích xe cứu hỏa nữa.”

Tống Diệm tựa lưng vào thân xe, nhìn vách tường nhà xe màu trắng

phau trước mặt, khóe môi bất giác cong cong. Không phải khi nhìn thấy
những mảnh trắng rộng khắp, nhìn thấy những người mặc quần áo trắng
đều nhớ đến cô mặc áo blouse của bác sĩ sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.