MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 698

Ánh tà dương rọi đến bên kia thao trường, chiếu vào gara một màu đỏ

cam. Cô nhoài người trên tay lái. Anh bỏ tay vào túi, đứng bên cạnh xe.
Thế giới yên tĩnh hệt như một bức tranh thanh bình.

Giọng nói khẽ khàng chầm chậm vang lên, cô ngước mắt nhìn ra vùng

cỏ hoang dưới trời chiều ròi cúi đầu nhìn chằm chằm vào những chiếc nút
trong buồng lái. Cô giấu đi tâm trạng xao đọng của mình, nhẹ giọng, đượm
vị tiếc nuối: “Thỉnh thoảng em cũng hơi hối hận. Sớm làm lành với anh thì
tốt rồi, cảm thấy bỏ lỡ rất nhiều thời gian…Tiếc quá!”

Anh vẫn để nguyên hai tay trong túi quần, hơi cúi đầu, nhàn nhạt:

“Không sao. Về sau, cứ hạnh phúc như thế này là được rồi.”

Hứa Thấm nghe thấy lời này lại rơi vào tầm tư, rồi khẽ mỉm cười. Cô

lại ngồi thẳng dậy, tiếp tục mày mò bên trong xe cứu hỏa.

Cô hăng hái loay hoay trong buồng lái, lúc xem cái này, lúc lại nghịch

cái kia, chốc chốc nằm nhoài ra thành cửa sổ, chốc chốc lại ngoái nhìn ra
phía sau. Tống Diệm nghiêm người, tựa vào thân xe nhìn cô chơi đùa, ánh
mắt đông đầy hạnh phúc. Cô bận rộn bao lâu thì anh nhín cô bấy lâu.

Đến tận khi ánh hoàng hôn lại hạ xuống thấp hơn một chút, để lại

những giọt nắng đỏ hỏn, anh mới lên tiếng: “Thích vậy sao?”

“Hả.” Hưa Thấm ngơ ngác.

“Thích xe cứu hỏa vậy sao?” Anh lặp lại lần nữa.

“Vâng, thích lắm.” Hứa Thấm nghiêm đầu nhìn anh, tay vẫn nắm chặt

tay lái.

Tống Diệm đứng dưới xe, lặng lẽ nhìn cô chốc lát mới đưa ra gợi ý:

“Thế chúng ta đến đây chuoj ảnh cưới được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.