Chương 1
Type: P.anh
Bốn giờ sáng, khoa Cấp cứu mới yên tĩnh trở lại. Hứa Thấm khoác vội
chiếc áo blouse trắng rồi cắm đầu cắm cổ băng qua đại sảnh, nơi chị lao
công đang hì hục di cây lau nhà cho sạch vết máu bám trên sàn.
Mải nghĩ vẩn vơ, đến lúc tới gần chỗ chị lao công, cô mới định thần
lại. Chị ta không tránh kịp, lỡ thúc cây lau nhà dính đầy máu vào giày của
Hứa Thấm, sau đó cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi bác sĩ Hứa! Tôi xin lỗi!”
Vừa nói chị ta vừa vơ tạm lấy chiếc khăn gần đó, định lau theo phản xạ.
Hứa Thấm vội vã đưa tay ngăn cản: “Không cần đâu, tôi không sao.”
“Nhưng mà…” Chị lao công ái ngại.
Hứa Thấm ôn hòa ngắt lời: “Là tôi sơ ý, gây phiền hà cho chị rồi.”
Chị ta nghe thế càng ngại ngùng hơn: “Đâu có, thôi… cứ để tôi lau
giúp cô.”
Hứa Thấm cản lại, mỉm cười hòa nhã: “Tự tôi lau được mà.”
Chị ta áy náy cảm ơn: “Bác sĩ Hứa, cô tốt quá!”
Hứa Thấm tiếp tục đi về phía trước. Chị lao công nắm chặt cây lau
nhà, ngước mắt nhìn cô từ phía sau. Hứa Thấm có vóc dáng cao ráo, mảnh
mai, áo blouse trắng khoác bên ngoài càng tôn lên vẻ nhẹ nhàng, thanh tú,
mái tóc dài qua vai được buộc gọn gàng, có vài sợi lòa xòa buông rủ xuống
hai bên mang đến cảm giác nữ tính khó tả.
Do dự giây lát, chị lao công khẽ cất tiếng gọi giữa đại sảnh trống trải:
“Bác sĩ Hứa!”