MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 8

Hứa Thấm dừng bước, quay đầu đáp lời: “Sao cơ?”

“Có cứu được người vừa đưa đến không?” Chị ta nói xong liền vô

thức nhìn xuống vết máu dưới chân.

Giờ phút này, đại sảnh khoa Cấp cứu im ắng đến mức có thể nghe thấy

tiếng kim rơi. Ai có thể tin nổi mới cách đây mấy tiếng, cũng ngay tại chỗ
này vừa diễn ra cảnh khóc lóc, la hét, hỗn loạn cơ chứ!

Hứa Thấm gật đầu: “Cứu được rồi.”

Chị lao công nở nụ cười nhẹ nhõm: “Tốt quá, bác sĩ Hứa…” Chị ta hơi

cúi người chào Hứa Thấm, không quên động viên cô: “Vất cả cho cô rồi.”

Hứa Thấm khẽ gật đầu coi như đáp lễ rồi quay người rời đi.

Bốn giờ sáng là thời khắc bóng đêm sâu thẳm nhất. Ánh đèn hành lang

bệnh viện chói lòa, trong không khí đặc quánh mùi sinh tử, cảm giác ngột
ngạt và tanh tưởi không tài nào xua đi được. Cô bỏ hai tay vào túi áo theo
thói quen, băng qua hành lang không một bóng người, đang định bước vào
văn phòng thì bỗng khựng lại. Cúi đầu, nhíu mày nhìn vết bẩn trên giày với
vẻ khó chịu, dạ dày cô chợt trào lên cảm giác buồn nôn. Như thể thứ nước
lau sàn pha lẫn máu dính dính chưa cọ hết kia sẽ thấm qua mũi giày, xuyên
qua mu bàn chân rồi ngấm vào cơ thể cô vậy.

Hứa Thấm vội ngồi xuống ghế dựa, cởi giày ra vứt vào thùng rác. Tuy

tất vẫn sạch nhưng cô cũng chẳng buồn giữ lại, cho đi theo đôi giày kia
luôn. Ngay sau đó, cô mở ngăn tủ, lấy giấy ướt lau đi lau lại mu bàn chân
đến khi làn da đỏ ửng như thể sắp bong tróc mới thôi.

Bấy giờ, Hứa Thấm mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi điều hòa hơi thở.

Cô vứt giấy ướt đã dính bẩn đi, mở tủ đồ, lấy ra đôi giày dự phòng rồi quay
người đi đến bồn rửa tay. Cô lấy xà phòng rửa đi rửa lại những ba lần mới
thấy yên tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.