MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 717

Kết thúc, không thiếu một ai cả. Hứa Thấm thở hắt một hơi. Nhưng...

Cô nhìn dáo dác, nhìn những cậu lính nằm nghiêm ngả dưới chân, một nỗi
sợ hãi đột cùng bao phủ lấy co, cô khẽ run rẩy kêu lên: “Tống Diệm!”

Nhưng không ai đáp lại.

“Tống Diệm!”

Mọi người mở mắt ra.

“Tống Diệm!”

Hứa Thấm hoảng hốt, ngó nghiêm gọi khắp nơi nhưng không có tiếng

đáp lại.

Tiểu Cát chậm rãi ngồi dậy.

“Tống Diệm đâu?” Hứa Thấm lớn tiếng hỏi. “Đội trưởng của các cậu

đâu?”

Cô run rẩy, hai tay nắm chặt lấy áo blouse trắng trên người, nỗi lo sợ

trong lòng giống như cây cung đã lên dây, sắp bẻ gãy người cô. Cô gào thét
thê lương: “Tống Diệm!”

“Có.” Phía sau truyền đến tiếng trả lời khàn khàn đầy mệt mỏi của

anh.

Hứa Thấm thoáng ngây người rồi lập tức quay đầu lại.

Mặt trời của năm mới dần dần mọc lên, dịu dàng chiếu rọi cả vùng đất

mệnh mông vào ngày đông giá lạnh.

Anh đứng trước đống hoang tàn đen sì, mấy chiếc xe cứu hỏa còn lập

lòe đèn đỏ bên cạnh. Cả người đầy vết thương và tro bụi, anh kiên định
nhìn cô, dõng dạc hô: “Có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.