MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 715

lên một cách máy móc. Dường như cô muốn đem những kiến thức y khoa
học được từ lúc sinh ra tói giờ dùng hết trong đêm nay.

Cơn ác mộng kéo dài suốt cả một đêm. Mãi đến khi trời hửng sáng,

trận hỏa hoạn mới được khống chế, thế lửa ngớt dần. Dần dần, từng đống
đỏ nát hiện ra, khói đen nghi ngút, báo hiệu cuối cùng cuộc chiến cũng
giành thắng lợi.

Sau cùng, từng nhóm đội viên đi ra từ đống hoang tàn, trở về xe cứu

hỏa. Từng người gục ngã như cây mạ, chưa kịp hớp một ngụm nước đã ngã
mình vào lớp tro đen, ngủ gục.

Từng tốp đội viên cứu hỏa đang nằm la liệt trên mặt đất, người đầy

bụi, ngay cả màu vàng cảnh báo cũng bị vết bẩn che kín, không còn nhìn rõ
màu sắc.

Đều là những gương mặt xa lạ. Hứa Thấm đi qua từng chiếc xe, tìm

mãi mới thấy đội viên trạm Thập Lý. Cô đã từng gặp qua họ ở sân huấn
luyện, cũng mang máng nhớ tên mỗi người.

Cô như nhìn thấy người thân, lấy nước xối lên mặt cậu rồi rửa sạch

mắt cho cậu.

Cậu nhóc kia mở mắt, thấy cô liền cười một tiếng đầy mệt mỏi: “Chị

dâu!”

Hốc mắt Hứa Thấm bắt đầu ngấn lệ, nhưng cố không để nó tuôn rơi:

“Cậu ngủ một lát đi.”

“Vâng.”

Bên cạnh lại truyền đến tiếng gọi: “Chị dâu...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.