Anh lại điềm nhiên nói, “Ông nội anh là thợ mộc, hồi nhỏ anh có học
được một chút nghề từ ông”.
Mr. Bu còn biết dùng cả máy khâu, nhìn anh ngồi bên chiếc máy khâu,
cúi đầu khâu từng mũi lên tấm vải sặc sỡ. Nhìn tấm vải được may thành
một chiếc khăn đẹp đẽ, tôi chỉ biết kinh ngạc hô lên. Những thứ đồ thủ
công do anh làm tuy kiểu dáng đơn giản nhưng khiến người ta yêu thích vô
cùng.
“Đừng nói với em là khi còn nhỏ anh còn biết may vá quần áo đấy nhé.”
“Hồi xưa anh toàn phải mặc lại quần áo anh họ, mẹ sửa lại cho chúng
nhỏ hơn để anh mặc vừa, từ đó anh cũng học được đôi chút.”
Có lần chú hỏi anh, “Có cảm thấy dãy cây hoa đá với cây sen đá này hơi
đơn điệu không?”
Anh gật đầu, “Trên mấy diễn đàn về phong cách thiết kế có loại búp bê
ngộ nghĩnh tinh nghịch Naughty Naughty Pet, để cháu đặt ở giữa xem sao”.
Chú tôi vỗ tay cái “đét”, “Sao chú không nghĩ ra nhỉ!”
Sau này tôi hỏi anh vì sao có nhiều kỹ năng tiềm ẩn như vậy mà không
hay thể hiện ra.
Anh nói, “Đại Quan Viên mở cửa ra là thấy núi, dùng ngọn núi để ngăn
cách phong cảnh đẹp đẽ của khu vườn, mang lại cảm giác mới mẻ cho từng
góc quang cảnh. Cả cuộc đời dài đằng đẵng như vậy, nếu như anh để cho
em thấy hết con người anh ngay từ đầu, thế thì còn gì đáng để mong chờ
nữa?”
111.