GIỚI THIỆU
Một người đàn ông đang lái xe ô tô bỗng dưng hóa mù. Một người qua
đường đưa ông ta về nhà cũng hóa mù theo. Người bác sĩ nhãn khoa khám
cho người đàn ông bị mù đầu tiên cùng những người bệnh trong phòng chờ
hôm ấy đều bỗng dưng chẳng nhìn thấy gì nữa ngoài một sắc trắng như
“bơi giữa biển sữa”. Bệnh mù trắng như căn bệnh lây lan khắp nơi, khiến
tâm lý người dân hoảng loạn.
Những người phát bệnh đầu tiên cùng những người có khả năng phát
bệnh bị chính phủ tập trung lại một chỗ và giam trong một nhà thương điên,
để ngăn chặn sự bùng phát của dịch bệnh này. Họ bị cách ly hoàn toàn, bị
những người có vũ trang canh gác, phòng khi họ chạy trốn. Và những ai có
ý định hoặc bị ngờ là có ý định trốn đi đều bị bắn chết không thương tiếc.
Những con người văn minh là vậy khi bị nhốt vào đây bị đối xử vô cùng
tồi tệ, và mọi cách hành xử văn minh của họ dần dần cũng mất đi theo. Họ
đành tự tổ chức cuộc sống trong một cộng đồng mới không khác mấy so
với xã hội loài người theo chủ nghĩa không tưởng vạch ra. Người sáng mắt
duy nhất giúp đỡ họ là vợ của ông bác sĩ nhãn khoa, người đã nói dối là
mình bị mù để “được” nhốt vào đây với chồng. Thế rồi, ngoài việc bị giam
giữ, thiếu thốn đủ đường, đối mặt với tình trạng mất vệ sinh, thiếu đồ ăn,
họ còn bị những kẻ mù côn đồ có vũ khí khác ức hiếp. Để tồn tại họ phải
hy sinh mọi phẩm giá để nương tựa nhau mà sống, và có lúc không chịu nổi
đè nén đã vùng lên để giành lấy công lý.
Căn bệnh mù tiếp tục lan ra ngoài những bức tường (của nhà thương
điên). Trong khi chạy thoát khỏi một vụ cháy ở trong “nhà giam”, những
người mù phát hiện ra các binh lính canh gác họ đều hóa mù hết nên giờ
đây không ai cản họ trở lại với cuộc sống bên ngoài nữa. Các nhân vật
trung tâm gồm vợ chồng bác sỹ nhãn khoa và 3 nam 2 nữ khác cùng tạo
thành một nhóm để “trở về”. Nhưng cả xã hội lúc ấy đã đảo lộn.
Đây quả là một cơn ác mộng thực sự: một xã hội thành thị bậc cao nhanh
chóng trở lại trạng thái xã hội man rợ khi toàn bộ cơ sở hạ tầng của cộng