MÙA CƯỚI - Trang 159

“Chỉ có một người thôi và anh ta sẽ không bước chân qua ngưỡng cửa

nhà mình,” Elsa nói khi mẹ cô đã quay lưng đi. “Nếu con biết chuyện này
sẽ gây ra lắm phiền phức đến thế, con đã bảo anh ta đón con ở xưởng làm
việc.”

Bất chấp cái bản năng muốn lờ đi lời khuyên của mẹ cô, Elsa lướt

ngón tay trên một dãy vòng cổ và chuỗi hạt treo trên một cái giá bên cạnh
bàn trang điểm. Mẹ cô yêu những món phụ kiện cá tính, to bản, mang đậm
nét văn hóa đặc trưng. Bà kể rằng sở thích này có từ thời bà còn tự làm
những món trang sức bằng hạt dưa nhuộm phẩm yên chi và những đôi
khuyên tai bằng hạt cườm lấy trộm của mẹ bà.

Elsa khẽ hất mái tóc và nhận ra cô cũng yêu nó. Rồi cô giơ từng chiếc

vòng cổ lên cho đến khi thấy một sợi dây chuyền có mặt đơn giản. Nó có
màu ngọc lam và bạc và hợp với một đôi khuyên tai mà Elsa có. Nó không
hẳn thể hiện rõ khiếu thẩm mỹ tinh tế của cô, nhưng trông khá dễ thương.
Mãi đến tám giờ kém năm phút, cô mới ra trình diện trước mặt mẹ, vì vậy
mẹ cô không thể thở dài, và gần như ước ao thành tiếng rằng con gái bà nên
ăn mặc phóng khoáng hơn.

Laurence đến rất đúng giờ. Elsa mở cửa và suýt chút nữa không nhận

ra anh ta. Lần cuối cô gặp anh ta là khi anh ta đang mặc một bộ lễ phục ban
ngày. Bây giờ anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bình thường cắm hờ hững
trong chiếc quần jean. Anh ta hôn má cô.

“Tôi rất mừng khi cô không ăn mặc quá chải chuốt,” anh ta nói. “Tôi

nghĩ tôi sẽ đưa cô đến một nhà hàng có sân vườn mà tôi biết. Đồ ăn ở đó
ngon lắm.”

Vì Elsa thực sự đã chải chuốt hơn mọi ngày, nên nụ cười của cô

không ấm áp cho lắm. Cô nhận thấy mẹ cô đang lảng vảng ở tiền sảnh.
“Đây là mẹ tôi. Mẹ, đây là Laurence.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.