MÙA CƯỚI - Trang 346

bà mẹ vậy? Nếu cô nghĩ họ sẽ hạnh phúc bên nhau, có lẽ mọi chuyện đã dễ
dàng hơn.

“Cầu mong trời tạnh mưa!” Cô rên rỉ, dùng cơn mưa làm cái cớ cho

tâm trạng chán chường bất ngờ của mình.

“Tôi nghĩ bầu trời đang sáng dần lên ở đằng kia,” anh nói, rồi chỉnh

tốc độ cần gạt nước ở kính chán gió lên mức cao nhất.

Ngôi nhà vẫn xinh đẹp, Sarah nghĩ khi họ tới gần đủ để nhìn thấy nó.

Nằm trên một ngọn đồi nhỏ, giữa vùng đồng cỏ và những bụi cây, trông nó
như một bức tranh được làm sinh động thêm bởi những giọt mưa đang tí
tách rơi trên những nhành lá. Trước cửa nhà có hai chiếc xe lớn màu đen
đang đỗ, chứng tỏ rằng Carrie và đoàn tùy tùng của cô ấy đã đến. Sarah cứ
hy vọng cô và Hugo sẽ tới trước, nhưng chí ít những người kia đã tìm thấy
nơi này.

Hugo dừng xe ở chân lối xe chạy. “Hãy dành một phút riêng tư để

thưởng thức sự tĩnh lặng trước khi chúng ta vào nhà, được chứ?” Anh mỉm
cười trấn an cô và một lần nữa bụng dạ cô lại xốn xang. Tại sao lúc nào anh
cũng quá tử tế với cô như vậy?

Sarah hạ kính cửa sổ. Hương vị mùa hè lan tỏa vào trong xe. Cô

không thể nhận ra một thứ mùi riêng biệt nào, nhưng sự hòa quyện này thật
tuyệt vời. Đâu đó có tiếng chim hót, một âm thanh đơn độc giữa những
tiếng nước vỗ lộp độp trên mặt lá. Nếu không phải đang mặc bộ đồ đi làm
lịch sự, và có một cái áo mưa hay thứ gì đó đại loại thế, cô sẽ lao ngay ra
ngoài và hít ngửi không khí này ở một khoảng cách gần gũi hơn, nhưng cô
không thể.

Không ai nói gì trong vài phút cho đến khi Hugo lên tiếng, “Chúng ta

đi tiếp nhé?”

“Từ từ đã.” Sarah muốn ngồi yên trong xe, lắng nghe tiếng mưa rơi

và tiếng chim hót trước khi phải quay lại làm một nhà tổ chức đám cưới uy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.