MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 12

Sắc mặt cô gái ửng đỏ, nhớ ra gì đó, rồi vẫy vẫy tay với người phía

sau: "Tiêu Tiêu, mau đến đây."

Theo hướng cô ta vẫy tay, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái

đang giẫm lên tuyết đọng đi về phía bên này. Dường như lòng vẫn còn sợ
hãi nên cô đi chậm vô cùng. Trình Miễn nheo mắt lại đánh giá cô gái từ
trong ra ngoài đều hiện lên vẻ dè dặt từng li từng tí này, nói như đùa: "Bạn
của cô có thể bị hoảng sợ."

Vừa nói xong, cô gái cắm đầu đi đến ngẩng mặt lên. Khi ánh mắt dừng

tại khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, Trình Miễn bỗng mở to hai mắt,
toàn thân đột ngột cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó tin
pha lẫn chút kinh ngạc thậm chí có thể gọi là ngạc nhiên vui mừng. Còn cô
hiển nhiên cũng thấy rõ anh, biểu cảm trên gương mặt thay đổi gần như
giống hệt với anh. Đương lúc anh sắp sửa bật thốt lên tên của cô, thế nhưng
cô gái kia lại bỗng quay người bỏ chạy!

Trình Miễn lại sửng sốt, rồi sau đó lại chạy đuổi theo. Có điều là ông

trời như cố ý trêu đùa anh, mới vừa chạy được một bước đã ngã ngửa trên
mặt đất. Nhưng cú ngã này cũng đủ đau, Trình Miễn chậm chạp quá lâu
đến đấm thật mạnh xuống đất, cắn răng la lên: "Hà Tiêu! Em đứng lại đó
cho anh! Hà Tiêu....."

Cô nhất định nghe thấy được tiếng la của anh, nhưng bước chân chạy

trốn không hề thả chậm hoặc dừng lại. Trình Miễn đứng lên khỏi mặt đất,
đương muốn đuổi theo thì cánh tay bỗng bị người khác kéo. Quay đầu nhìn
lại là Giang Hải Dương.

"Đại đội trưởng! Đã xảy ra chuyện!"

"Có việc gì về rồi nói!" Một lòng muốn đuổi theo Hà Tiêu, Trình Miễn

đáp lại với Giang Hải Dương không bình tĩnh lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.