MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 10

Giang Hải Dương ngại ngùng gãi gãi đầu: "Đại đội trưởng, tôi đây hai

tháng rồi chưa vào thành phố."

"Cậu cho rằng tôi đã vào à?" Trình Miễn tức giận, "Được rồi, đợi lát

nữa đến giao lộ phía trước thì dừng lại, cậu xuống xe nhanh chóng mua cho
chúng tôi ít đồ mang theo ăn trên đường."

Giang Hải Dương vui mừng đáp một tiếng, đoàn xe dài ngoằn phía

trước lại nhích lên, thật vất vả mới đến được giao lộ. Anh ta dừng xe lại
hẳn, nhanh nhẹn đi xuống. Trình Miễn cũng quay đầu nói với Tiểu Trần
được trả về ở hàng sau: "Xuống xe đợi một chút?"

Tiểu Trần lắc đầu chẳng nói câu nào, Trình Miễn cũng không miễn

cưỡng cậu ta, tự mình xuống hít thở không khí một chút.

Không khí sau khi đổ tuyết luôn trong lành, Trình Miễn hít thở sâu

vào. Đừng nói là anh đã quen ngồi mấy giờ không nhúc nhích ở trên sân
huấn luyện thế này, thật sự bắp đùi đã khó chịu tê cứng không diễn tả được.
Bên cạnh có người cũng không nên làm động tác thư giãn gân cốt quá kịch
liệt, Trình Miễn đành phải vươn vai một cái.

Song trong khoảnh khắc anh mới vừa giơ lên cánh tay kia, bỗng có

người chạy qua từ phía sau anh, còn đụng vào lưng anh một cái thật mạnh,
Trình Miễn đứng vững, còn chưa kịp chửi mẹ nó thì đã nghe thấy một
giọng nữ lanh lảnh hô lên: "Bắt trộm!"

Trộm?

Trình Miễn liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy hai cô gái mặc đồ lao động

và một người cảnh sát vội vã chạy về phía bên này. Nhất thời anh bừng tỉnh
hiểu ra, tháo mũ xuống đuổi theo tên vừa đụng anh bỏ chạy.

Mấy ngày qua thành phố B mới vừa đổ tuyết, tuyết đọng trên đường

còn rất dày, người bình thường chạy không quá nhanh. Nhưng Trình Miễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.