MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 147

Trình Miễn vẫn hơi không yên lòng, có điều là cũng không thể đi xem

cô, nội tâm hơi phiền não.

"Cuối tuần này huấn luyện của bọn anh kết thúc, cùng anh đi về thành

phố B không, có điều là xe quân sự, trên đường có thể sẽ khổ cực một
chút."

"Không cần." Nếu như là xe quân sự, còn phải đặc biệt đi vòng đến

đây chỉ vì một mình cô thì cũng quá gây chú ý rồi. Hà Tiêu liếc nhìn bà nội,
ghém góc chăn lại cho bà. "Bác cả em là một tài xế xe tải, hai ngày nay sẽ
đưa hàng đến thành phố B, em cũng thừa dịp theo bác đi về."

"Nhưng chân của em..."

Trình Miễn còn muốn nói gì đó, Hà Tiêu nhanh chóng nói chặn lại:

"Cứ vậy đi, anh đi nghỉ sớm, em về thành phố B chờ anh."

Sau khi nói xong cúp điện thoại, cô mới ý thức được mình đã nói gì,

nhất thời không nhịn được cả người ngứa ngáy.

Ngu chết mày đi.

Đồng chí Hà Tiêu thầm mắng mình trong lòng, bên này Trình đại đội

trưởng nhìn chằm chằm vào điện thoại đã cúp sửng sờ trong giây lát. Sau
khi xác định mình không có nghe lầm, tâm tình kích động dị thường, chẳng
qua là khóe môi mới vừa nhoẻn lên thì một lính gác di động đi về phía bên
này, là đại đội của bọn họ, nhìn thấy anh còn đứng nghiêm chào một cái.

Trình Miễn vội vàng chỉnh đốn lại vẻ mặt, sau khi chào đáp lễ ra vẻ

trấn định bỏ điện thoại di động vào trong túi áo khoác, rồi khoa trương vận
động ngực, lại hướng lên bầu trời hét to một tiếng, rồi từ từ đi xa.

Người lính nhìn hơi không hiểu làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.