MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 145

"Tôi không muốn nói không, tôi cũng tin tưởng đại đội chúng ta chắc

chắn sẽ không có lính bỏ trốn, tôi chỉ muốn nói cho mọi người, có đôi khi
có chút ý định lùi bước trong đầu cũng rất bình thường. Nhưng đừng vì vậy
mà chối bỏ mình, bởi vì lùi bước không phải là buông xuôi, cho nên..."
Trình Miễn nhìn mọi người, ánh mắt đột ngột thay đổi, giọng nói cũng cất
cao lên một điệu: "Mẹ kiếp, các người dù cho kêu trời kêu đất kêu cha gọi
mẹ cũng phải mặc vào quân trang ra chiến trường, đánh thắng trận cho tôi!
Hiểu chưa?"

Gần trăm người tại chỗ đồng loạt kêu to: "Hiểu ạ!"

Trình Miễn ngừng một chút, bỗng nhiên khôi phục lại nguyên trạng,

xua xua tay, vẻ mặt rất nhẹ nhàng tuyên bố: "Tan họp!"

Vốn cho rằng một buổi họp dài dòng nhàm chán, thật không nghĩ ra

kết thúc nhẹ nhàng như vậy, các chiến sĩ hoan hô trở về lều.

Trừ Nghi cười nhạt giơ ngón tay cái lên Trình Miễn: "Hay, thật sự rất

hay."

Trình Miễn chắp chắp tay, tỏ vẻ khiêm tốn rồi. Đương trong hoàn cảnh

quan trọng này, bọn họ phải tuân thủ rất nhiều kỹ luật và quy tắc, nhưng
điều kiện tiên quyết là không trái với mệnh lệnh, có một vài vấn đề Trình
Miễn thích xử lý theo cách của mình.

Tối nay gió vẫn lạnh buốt như mấy ngày trước, Trình Miễn ngẩng đầu

ngắm ánh trăng êm đềm trong vùng núi, móc điện thoại di động từ trong túi
áo khoác huấn luyện, nhấn nút mở khóa màn hình nhìn xem, bất ngờ phát
hiện ra thậm chí có hai vạch tín hiệu.

Mắt Trình Miễn sáng lên, tìm đến số điện thoại của Hà Tiêu, gọi sang.

Sau khi âm thanh tút tút chạy dài, điện thoại đã thông.

"Alo...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.