MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 144

Dự đoán thời gian đại đội trưởng bắt đầu giáo dục tư tưởng đã đến,

các chiến sĩ cũng cười cười.

"Một đám người mười mấy tuổi ra chiến trường mang tâm trạng gì?

Sục sôi? Hưng phấn? hăng hái vô cùng?" Nói đến đây, Trình Miễn cũng tự
cười, rồi sau đó nói chậm rãi, "Nhưng thật ra là sợ hãi, bao gồm cả ông già
tôi trong đó. Rất nhiều người lẳng lặng chảy nước mắt, còn có người sau
khi nghe được mệnh lệnh đi đánh giác còn trực tiếp gọi mẹ, còn có người
hối hận đã mặc bộ quân trang này... Người không tự mình trải qua cảm giác
kiểu này mãi mãi không cách nào cảm nhận được." Trình Miễn tạm ngừng,
ngước mắt đánh giá đám lính rồi mới nói tiếp: "Nhưng dù vậy thì nhóm
người này cũng phải ra chiến trường, đánh thắng trận. Bởi vì chẳng qua
máu của chiến hữu để lại bên cạnh có thể san bằng tất cả sợ hãi."

Bóng đêm dần sâu, gió bắc gào thét thổi đến. Trình Miễn đứng lại,

nhìn lính của anh, mắt sáng ngời: "Bình thường chúng ta huấn luyện rất
khổ cực, nhưng cắn răng cũng có thể kiên trì vượt qua. Cho nên chúng ta
quen biểu hiện quyết tâm, không cho phép lùi bước... nói đến đây mọi
người chắc đã hiểu tôi đang nói gì chứ?"

Nhất thời mọi người ngầm hiểu.

Lần này huấn luyện dã ngoại có một người lính không chịu được gian

khổ này, bỏ trốn, may mà không thành công, đi nửa đường bị đội trưởng bắt
về. Đó là một người lính được điều từ trụ sở đến tiểu đội chiến đấu, ở trụ sở
nhàn nhã hơn nửa năm, cậu ta không thích ứng được với một chút cường độ
huấn luyện được nâng lên kịch liệt như vậy. Coi như là có thể tình nguyện,
nhưng trong sư vẫn mượn cớ này yêu cầu mỗi đại đội mở cuộc họp chỉnh
đốn kỷ luật và tác phong.

Thấy mọi người cũng đã có nhận thức của riêng mình, Trình Miễn tỏ

vẻ rất hài lòng, bởi vì anh không có sở trường nhất là chuyện khuấy động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.