MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 146

Đừng bên sườn núi, mắt nhìn xuống sườn dốc trắng đầy tuyết, hít thở

lấy không khí trong lành ban đêm, Trình Miễn cảm thấy giọng nói của Hà
Tiêu xuyên qua làn sóng điện thoại êm tai và mềm mại khác thường.

"Là anh." Anh nói, "Vất vã lắm mới có tin hiệu, cho nên gọi điện thoại

cho em."

Người ở đầu bên kia điện thoại yên lặng trong giây lát rồi mới hỏi:

"Có lạnh không?"

"Quen rồi, không lạnh." Trình Miễn cười cười, "Ở nhà vẫn khỏe chứ?"

Hà Tiêu ừ, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy bà nội đang ngủ say bên

cạnh, cô chần chờ rồi nói với Trình Miễn: "Chờ em chút, em ra ngoài nghe
điện thoại."

Nói là xuống giường, có điều khi chân vừa chạm vào giày thì một cơn

đau buốt từ ngón chân mãnh liệt chạy lên, Hà Tiêu không nhịn được, cũng
hít vào một hơi.

Trình Miễn thông qua điện thoại cũng nghe thấy được, lập tức hỏi:

"Sao vậy?"

Hà Tiêu hoãn hoãn lại, chờ cảm giác đau đớn này biến mất, mới nói

không ra hơi: "Không có gì, chỉ là bệnh cũ tái phát."

Viêm khớp, hai chân vô cùng đau đớn.

Chân mày Trình Miễn không tự chủ nhíu lại, hỏi thêm: "Uống thuốc

chưa? Thật sự không được thì đi bệnh viện, đừng nên chịu đựng."

"Uống rồi." Hà Tiêu ngồi trở về giường lần nữa, khẽ nói, "Không có

sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.