MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 164

Hà Tiêu bất ngờ trong chốc lát: "Mẹ vẫn còn nhớ những điều này cơ

à?"

"Làm sao có thể quên được? Chờ đợi cha con trong quân đội nhiều

năm như vậy, muốn quên cũng không quên được." Bà Điền nghiêng đầu
nhìn cô, "Sao lại gặp cậu ta?"

"Mẹ hỏi cha ấy, ông biết hết."

"Không ngờ chỉ có một mình mẹ không biết?"

Hà Tiêu bị hỏi có chút nóng ruột: "Cũng không phải chuyện lớn mà."

"Ai nói đây không phải là chuyện lớn?" Bà Điền đứng lên, mặc dù

không cao bằng Hà Tiêu , nhưng khí thế lại đè ép cô, "Đừng cho là mẹ
không biết nha, thời gian ở đại viện trước kia, thằng nhóc kia đối với con
có tình cảm, nếu tại sao ngày nào nó cũng chạy qua nhà chúng ta. Con định
coi mẹ con là đồ ngốc à, chuyện này cũng không nhìn ra hay sao?"

Hà Tiêu không ngờ mẹ nói trực tiếp như vậy, nên có chút dở khóc dở

cười, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt. Cô tạm ngừng trong chốc lát,
rồi xoay người trở về phòng.

Bà Điền không yên tâm đứng ở cửa nói với cô: "Mẹ nóí này Tiếu Tiếu,

con và Trình Miễn làm bạn bè mẹ không phản đối, nhưng đừng đi xa quá,
nghe thấy không?" Dừng một chút, không nghe thấy cô đáp lại, lại hắng
giọng kêu, "Con có nghe lời mẹ không?"

"Nghe —— thấy —— rồi !"

Bên trong phòng phát ra giọng Hà Tiêu đè nén, kéo dài mà cường điệu

bày tỏ bất mãn.

Bà Điền rốt cuộc hài lòng, lại thì thầm hai ba câu mới dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.