Hà Tiêu nghe, có chút bất ngờ.
Sống ở đại viện bộ đội nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cô biết thời điểm
ăn tết chính là thời gian quân nhân bận rộn nhất. Không những không thể
trở về nhà, còn phải giữ vững tinh thần sẵn sàng chiến đấu, không được
buông lỏng. Rất nhiều người thân vì cùng chồng đoàn tụ, nên một mình tới
đội, đại gia đình sum họp trong lễ mừng năm mới ở bộ đội. Hàng năm, dịp
cuối năm chính là thời điểm bộ đội náo nhiệt nhất. Hà Tiêu bất ngờ, vì anh
muốn cô đến.
"Đến chỗ các anh? Như vậy có được không?"
"Không có việc gì, có rất nhiều người thân cũng tới, thêm em nữa
cũng không phải là nhiều. Đi đi."
Hà Tiêu nhìn anh đang cố gắng mời, cô không nhịn được cong cong
khóe miệng, đợi cô ý thức được, vội vàng cúi đầu thì bị anh vò loạn tóc.
"Vậy anh nhanh về đi, em lên nhà đây."
Trình Miễn nhìn thấy cô ngượng ngùng, cười cười, ra dấu OK, chỉnh
chỉnh lại chiếc mũ, xoay người rời đi. Hà Tiêu đứng ở cửa cầu thang nhìn
bóng lưng anh rời đi, âm trầm như sắc trời , thẳng tắp mà cao lớn, càng xa,
lại càng có vẻ cao lớn.
Về đến nhà, bà Điền đang ngồi trên ghế sa lon đan áo len. Thấy cô đi
vào, mở miệng hỏi: "Sao bây giờ mới về?"
Hà Tiêu cúi đầu đổi giày, thuận miệng nói: "Gặp một người bạn, nói
chuyện mấy câu ạ."
Cô nói dối không chớp mắt , nhưng bà Điền không dễ ứng phó như
vậy, bà nhìn Hà Tiêu dò xét: "Con từ khi nào có bạn bè là quân nhân, lại
còn đưa con trở về, làm sao mẹ không biết?"