MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 167

“Ai nói không có người thích hợp?” Hà Tiêu nheo mắt nhìn nàng:

“Mình thấy Từ Nghi rất coi trọng cậu.”

“Một bên lạnh một bên nóng.” Chử Điềm cắt ngang một tiếng

“Chuyện yêu đương cũng không phải chỉ một mình mình thích là được.”

Nghe thấy lời này, Hà Tiêu cảm thấy thật là vui vẻ. Trong bốn năm đại

học cùng với Chử Điềm, HàTiêu chỉ thấy cô lạnh lùng với vô số người, rất
ít khi thấy tình cảm của cô gặp trở ngại. Hết cách rồi, ai bảo bây giờ mỹ nữ
thật có tư cách này.

“Nói như vậy, Từ Nghi còn chưa có bị cậu dụ dỗ thành công?”

“Thật ra thì mình cũng rất muốn mạnh mẽ hướng về phía nội bộ quân

giặc, nhưng không chịu nổi người trấn thủ trận địạ.”

“Không có gì, không mất mặt”, Hà Tiêu vừa đùa giỡn vừa khuyên cô

“nhưng đối phương là bí thư Từ , cho dù cậu có hy sinh, cũng là vinh quang
lừng lẫy.”

“Cám ơn cậu, Tiêu.”

Chử Điểm nằm ngang trên giường, mắt mở rất lớn nhìn chằm chăm

trần nhà. Một lát sau, cảm thấy bên người lún xuống dưới, cô nghiêng
nghiêng đầu, nhẹ nói: “Thật đúng là chế giễu mà, cậu nói xem có phải mình
bị khiếm khuyết gì không? Nhiều người theo đuổi mình như vậy mình đều
không coi trọng, người duy nhất mình để tâm lại chướng mắt mình. Đây có
phải là báo ứng?”

“Làm sao cậu biết Từ Nghi không thích cậu?”

“Điều này còn phải hỏi sao? Xuất thân là quân nhân, có của cải, có

giáo dục, xếp bút nghiên theo việc binh đao có tiền đồ, diện mạo tốt nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.