MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 185

Lỗi Lạc cũng nhận ra cô đang ngẩn người, mặc dù không tình nguyện,

nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Thật xin lỗi, đã nói oan cho cậu."

"Mình hỏi việc này, không phải là muốn nghe lời xin lỗi của cậu, bởi

vì mình cũng không ngây thơ như cậu. Mình chỉ muốn nói cho cậu biết, đồ
của cậu, dù cậu nói oan cho mình như thế nào, mình đều không có lấy." Hà
Tiêu nói tiếp, "Nếu như Hồng Kì không trở lại, mình sẽ tặng cậu vé máy
bay đến căn cứ, có điều, chỉ một lần thôi ."

Lỗi Lạc bị cô nói sắc bén như vậy, không còn gì để nói, thẹn quá hóa

giận trừng mắt nhìn cô.

Hà Tiêu cười, vẻ mặt rất là thoải mái, giống như chợt hiểu ra một đạo

lý.

Cô và Lỗi Lạc là kiểu người giống nhau, cô hiểu cô ấy giống như là

hiểu rõ chính bản thân mình. Dù chờ đợi bao lâu, dù không tình nguyện,
cuối cùng họ vẫn chờ, chỉ duy nhất một người.

Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ lễ, vừa đến trung tâm Hà Tiêu liền

nghe tin Chử Điềm xin nghỉ ốm. Trở lại phòng làm việc cô gọi điện thoại
cho Chử Điềm ngay lập tức.

Bên đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh có chút suy yếu của cố

ấy: "Không có vấn đề gì lớn, cậu không cần phải lo cho mình đâu, làm việc
cho tốt nha."

"Không được, cậu ở một mình mình không yên lòng, để mình xin

phép lão Trương nghỉ, rồi đến thăm cậu."

"Đừng, không cần đâu——" Chử Điềm lập tức ngăn cô lại, âm thanh

có chút ảo não, "Chỉ là cảm vặt thôi. Từ nhỏ đến lớn mình không thể uống
rượu, uống xong ngày hôm sau sẽ sốt một chút. Nhưng không nghiêm
trọng, cậu không phải tới đâu. Xấu hổ lắm, không muốn gặp cậu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.