MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 191

chừng một ngày một đêm, cho đến khi tiểu đội hải quân lục chiến đến cứu
trợ, họ mới có thể thoát hiểm. Sau đó suốt một tháng, cô ấy đều đi theo tiểu
đội này tham dự cứu trợ, dùng lời nói của cô ấy thì chính là, lần đầu tiên
cảm nhận được dũng khí và kiên trì của quân nhân, cho nên từ đó về sau cô
ấy đều rất sung bái quân nhân."

Người này chính là Chử Điềm, Hà Tiêu nhớ đến lúc nghe kể về

chuyện này thì tâm trạng rất phức tạp. Một là hâm mộ cô ấy có tình cảm
ngây thơ đơn thuần như vậy, hai là vì cô cảm thấy lo lắng, bởi vì quân hôn
không đơn giản như cô ấy nghĩ.

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì, Hà Tiêu không khỏi cười cười, cô thật

không nghĩ tới mình có lúc sẽ đem Chử Điềm ra để làm ví dụ cho người
khác

"Có lẽ anh cảm thấy khó mà tin được, cũng sẽ cho là cô ấy rất ngây

thơ. Nhưng thật sự có người như vậy tồn tại, không phải vì lý do này, thì
vẫn sẽ có những lý do khác."

Trần Thành Kiệt nghe xong trầm mặc thật lâu, Hà Tiêu tưởng anh ta

nghe không hiểu, lại giải thích: "Tại sao các anh luôn có vài phần kính
trọng với quân nhân? Đổi lại là bất kỳ người bình thường nào, cuộc sống
của anh ta không phải là thuận buồm xuôi gió, như vậy vợ của anh ta cũng
phải chịu đựng rất nhiều!"

Nhìn nét mặt cô có hơi nóng nảy, Trần Thành Kiệt không nhịn được

cười: “Tôi đâu có nói không tin, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu như
quen biết được một người như cô sớm hớn thì tốt rồi.”

Trong nháy mắt Hà Tiêu hoảng hốt.

"Tốt lắm." Trần Thành Kiệt đứng lên, "Tôi khâm phục dũng khí của

cô, cũng chúc cô nắm giữ được hạnh phúc hôn nhân." Nói xong vỗ nhẹ bả
vai cô, đi về quầy lễ tân trả tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.