MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 192

Hà Tiêu nhìn bóng lưng của anh ta, khóe miệng cười một cách vô lực.

Hôn nhân, hình như còn cách cô rất xa thì phải.

Giải quyết xong Trần Thành Kiệt, trong nhà còn mẹ Điền đang chờ,

Hà Tiêu phát hiện những ngày sau của cô càng ngày càng bi thảm rồi.

Hơi thấp thỏm về nhà, phát hiện trong nhà chỉ có mình lão Hà, đang

cười nhẹ ở phòng bếp nấu cơm. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Hà Tiêu
đứng ở cửa bếp hỏi ông: "Mẹ đâu hả cha?"

"Bệnh cũ của dì hai con lại tái phát, mẹ con về giúp đỡ dì.” Lão Hà

quay đầu lại nhìn cô một cái, "Không phải hôm nay con đi gặp đối tượng
hẹn hò sao? Cảm giác như thế nào?"

Hà Tiêu gửi ông sáu chữ: "Đừng nói nữa, không thể nào."

Lão Hà cười khà khà, xoay người tiếp tục nấu thức ăn, hình như một

chút lo lắng về chuyện cả đời của khuê nữ nhà mình cũng không có .

Hà Tiêu rất hài lòng, dặn cha khi nào nấu xong thì gọi mình rồi về

phòng.

Chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đột nhiên có cơn mưa nhỏ tí tách

rơi. Hà Tiêu cảm thấy lạnh, vừa đóng cửa sổ thì nghe thấy tiếng chuông
điện thoại trong túi áo khoác kêu. Lấy ra nhìn, là tin nhắn, của Trình Miễn.

"Tan việc chưa?"

Hà Tiêu nằm xuống giường, trả lời: "Tan rồi ạ, vừa về đến nhà."

Sau khi Trình Miễn từ Đông Bắc trở về, bọn họ rất ít khi liên lạc bằng

tin nhắn, nhìn tin nhắn có ba chữ ngắn ngủn này, Hà Tiêu cảm thấy như
đang trở lại cách đây vài ngày. Thời gian trôi rất nhanh, bất tri bất giác, đã
qua lâu như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.