MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 213

Trình Miễn không hề nói đùa, nhớ tới những lời đã nói ngày hôm qua,

đau chết tim mình rồi.

Hiện tại anh muốn tìm Hà Tiêu nói cho rõ ràng, những chuyện kia, anh

nói không phải để cô khổ sở. Đi được nửa đường, anh mới nhớ tới, hôm
nay có lãnh đạo tới kiểm tra, tất cả mọi người phải ở đây đợi lệnh, anh
không ra ngoài được.

Trình Miễn dừng lại bước chân, có chút thất vọng lấy điện thoại di

động ra, gọi điện thoại cho Hà Tiêu. Mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu khiến
anh có chút nóng nảy, Trình Miễn hơi híp mắt lại, nghe tiếng đô kéo dài ở
đầu bên kia điện thoại, đếm nhịp tim của mình đang đập thùng thùng vang
dội. Sau mười tiếng chuông, điện thoại được kết nối.

"Này, Trình Miễn?"

Thanh âm của Hà Tiêu truyền tới, đột nhiên Trình Miễn lại phát hiện

bản thân không biết phải nói gì nữa. Đi tại chỗ hai vòng, anh mở miệng:
"Tiếu Tiếu, ngày hôm qua, ngày hôm qua anh uống nhiều quá." Anh vắt hết
óc nghĩ nên giải thích như thế nào, "Có nói gì, thì em cũng đừng để trong
lòng, em hãy coi như không nghe thấy, coi như ——"

"Không nghe thấy?" Hà Tiêu đột nhiên cất cao giọng, "Trình Miễn,

anh vô lại như vậy sao, có biết hay không lời nói ra là bát nước hắt đi?"

Trình Miễn âm thầm tụ mắng mình một tiếng: "Anh đương nhiên biết,

em hãy nghe anh nói. Tiếu Tiếu, anh ——"

"Được rồi, không muốn nghe anh giải thích." Hà Tiêu cắt đứt lời của

anh, "Như vậy đi, vậy em nói anh cũng coi như không nghe thấy là được."

"Em nói gì vậy ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.