MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 22

Trình Miễn tự hỏi từ nhỏ đã từng ở không ít đại viện, hiện tại là sĩ

quan lục quân tại ngũ của tập đoàn quân sư D, ra vào đơn vị người khác
còn chưa từng bị chặn lại. Anh lui về sau vài bước nhìn thử tấm bảng “vệ
binh thần thánh không thể xâm phạm” đứng thẳng tại đại viện, cam chịu
vào phòng trực ban gọi điện thoại vào nhà. Không bao lâu người nhận lãnh
đã đến.

Trình Miễn mở to mắt nhìn xem Triệu Tố Uẩn mẹ của anh đã hai

tháng không gặp.

Gương mặt giáo sư Triệu – Triệu Tố Uẩn lạnh lùng gõ cửa sổ xe anh,

Trình Miễn buông chân mày đang cau lại cười nịnh xuống xe: “Mẹ, con đã
về rồi.”

Môi của giáo sư Triệu hơi nhúc nhích, muốn nói gì nhưng bên cạnh có

lính trinh sát canh gác nên chỉ đành dẫn Trình Miễn về nhà không nói lời
nào.

Lần này ba Trình – Trình Kiến Minh thăng chức, Trình Miễn vừa vào

cửa trụ sở đại viện đã cảm thấy khác. Anh chưa từng ở khu đại viện nào cao
cấp cỡ này. Lúc nhỏ Trình Kiến Minh đi lính ở trung đoàn kỹ thuật truyền
thông của trụ sở pháo binh, cách nhà rất xa, anh và Triệu Tố Uẩn mẹ mình
ở lại đại viện quân khu với ông nội. Sau đó cha anh được điều đến lữ đoàn
tên lửa liên lục địa (1) làm tham mưu trưởng, lúc anh và mẹ mình theo quân
cùng dọn đến lữ đoàn tên lửa còn có phần không bằng lòng. Trong ấn tượng
của Trình Miễn, phần lớn đơn vị quân đội của Trình Kiến Minh cha anh là
đơn vị tác chiến, nơi đóng quân nói dễ nghe là ở thị trấn, còn nói khó nghe
là ở rãnh núi sâu. May là Trình Kiến Minh dốc lòng vào công việc, nên
phương diện đời sống cũng không có yêu cầu cao. Vừa bước vào căn nhà
mới lần này từ mức độ nhất định đã nói rõ một vấn đề, đó chính là Trình
Kiến Minh đã đến một vị trí nhất định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.