MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 20

trang rời khỏi cũng có thể được! Đến lúc đó tôi xem cậu tìm ai để nói!”

“Báo cáo phó doanh trưởng, tuyệt đối không có lần sau nữa!” Vẻ mặt

Trình Miễn nghiêm trang cam đoan.

Chu phó doanh trưởng quan sát anh trong giây lát, vẫn chưa hết giận

đá anh một cú: “Được rồi, ngồi xuống đi.”

Trình Miễn thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy chậu

hoa của Chu phó doanh trưởng liền thuận miệng hỏi: “Trồng gì vậy?”

Vẻ mặt Chu phó doanh trưởng có vẻ hòa hoãn: “Hoa lài, là do lúc chị

dâu cậu đến trồng đó.”

Tự đâm vào nỗi đau, Trình Miễn dời ánh mắt đi.

Chu phó doanh trưởng liếc anh một cái rồi hỏi: “Sao đây? Lần này ra

ngoài có thu hoạch à?”

Thu hoạch? Khóe miệng Trình Miễn nở một nụ cười khổ: “Có, hơn

nữa còn không nhỏ.”

“Có là được.” Chu phó doanh trưởng không phát hiện ra điều quái dị

trong giọng nói của anh, nói tiếp, “Bây giờ cậu còn trẻ, không học hỏi kinh
nghiệm thì sẽ chỉ nói hay mà làm dở, lần này không phải là một bài học rồi
sao?”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

“Hiểu là tốt. Được rồi, không có việc gì thì cậu về đi.” Chu phó doanh

trưởng vỗ vỗ bờ vai của anh, nhớ ra gì đó liền gọi anh lại: “Đúng rồi, hôm
qua lúc tôi đi ra ngoài gặp được giáo sư Triệu, bà nói đã ba tháng không
gặp cậu. Cuối tuần này nếu cậu có thời gian thì về thăm nhà đi.” Vừa nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.