MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 228

cửa nhà."

Hà Tiêu bị anh trêu cười vui vẻ: "Nói linh tinh thì cũng phải đáng tin

một chút chứ, trước khi anh tới dì đã ngủ thiếp đi rồi nha."

"Là thật đó . Mẹ anh nói ở trong lòng, bị anh nghe thấy" Trình Miễn

quay đầu sang nhìn cô , ánh mắt đen láy , phát ra ánh sáng nóng bỏng.

Hà Tiêu củng không dám nhìn thẳng vào anh nữa, hơi tránh khỏi tầm

mắt của anh, hỏi: "Anh về lúc nào vậy?"

Trình Miễn thở dài một hơi ở trong lòng: "Xế chiều hôm nay, thu thập

một chút rồi về nhà, mới phát hiện trong nhà không ai, hỏi gác cổng mới
biết, mẹ phải đi viện rồi."

"Giáo sư Triệu không nói cho anh, là sợ anh lo lắng."

"Anh hiểu mà, anh cũng không trách bà."

Nói rồi thì nắm tay Hà Tiêu, ánh đèn chiếu lên, hai màu trắng đen rõ

ràng.

Trước khi đến trường quân đội, tay Trình Miễn cũng rất trắng. Sau này

bởi vì quanh năm suốt tháng phải huấn luyện, cho nên lòng bàn tay hiện
đầy vết chai, đốt ngón tay cũng có chút biến dạng, huấn luyện dã ngoại như
vậy phải phơi nắng, đen đi rất nhiều.

Hà Tiêu nhìn thấy thú vị, cầm lấy tay của anh, tỉ mỉ vuốt ve lòng bàn

tay thô ráp.

Trình Miễn không kìm được chấn động toàn thân, Hà Tiêu thấy thế,

ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nên Hà Tiêu có muốn chạy

trốn cũng không kịp. Trình Miễn một tay nắm được cằm của cô, chỉ chần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.